Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan chơi đến vui vẻ, cười trên nỗi đau của người khác.
Đây rốt cuộc là đoạn tình yêu khó nói như thế nào?
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đừng quá đáng. Ta và ngươi hoàn toàn trong sạch, đùa như vậy thú vị lắm sao?" Giọng nói Sở Vân Cẩm có chút run, không phải do sợ hãi mà là do giận dữ.
Mặc dù là như vậy, Sở Vân Cẩm vẫn duy trì vẻ cao quý, ưu nhã, giọng nói cũng chỉ là đề cao âm lượng, cũng không làm cho người ta khó chịu.
Trong lòng Vu Hoan yên lặng cho Sở Vân Cẩm 250* điểm tán thưởng, không hổ là nữ chính.
(250: (Èr bǎi wǔ): (đọc là o pái ủ) nghĩa à 250 nếu dịch nghĩa đen. Tuy nhiên, đây lại là một câu chửi bằng tiếng Trung, nghĩa là "thằng ngu", "vô dụng" hoặc "vô tích sự". )
"Không thú vị." Vu Hoan ngẩng đầu lên.
"Chẳng qua là ngươi giả bộ không quen biết ta, ta cũng chỉ phối hợp với ngươi thôi." Vẻ mặt ta vì ngươi mà suy nghĩ.
Sở Vân Cẩm cứng đờ mặt, giận không được mà tức cũng không xong.
Ngươi như vậy là phối hợp sao?
Sở Vân Cẩm thật hối hận. Hối hận vì mình lại bị động kinh muốn đi theo Hứa Nguyên Thanh đến đây!
Nếu không phải có người ngoài ở đây...
Bách Lý Vu Hoan, cho ngươi kiêu ngạo hết lần này đi, đến lúc đó ta nhất định phải đem nữ nhân này băm thành từng khúc mới có thể giải hết sự tức giận trong lòng.
"Khụ khụ... Vị này chính là vị cô nương đêm đó?" Hứa Bác biết Vu Hoan là đang nói đùa, mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng trên mặt lại tươi cười hoạt bát, không nhìn ra chút nào.
"..."
Vu Hoan đánh giá Hứa Bác từ trên xuống dưới một lần, trong đầu không có ấn tượng gì, cũng may chỉ số thông minh nàng vẫn còn.
"Hứa thành chủ." Vu Hoan lễ phép gọi một tiếng, ở địa bàn người ta, phải cho người ta mặt mũi.
"Haha, khi nãy cô nương cũng không nên vui đùa như vậy, hai vị đều là cô nương, bị người ta hiểu lầm thật không tốt".
Vu Hoan không còn hứng thú nhún nhún vai, hơi mang theo trào phúng liếc Hứa Bác một cái: "Đây là chuyện của ta, ngươi quản được sao?"
Sắc mặt Hứa Bác trầm xuống, ánh mắt mang thêm mấy phần ý lạnh.
Nữ nhân này không khỏi quá không coi ai ra gì.
"Cô nương, bổn thành chủ có ý tốt mới nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không nghe mà ra ngoài nói bậy thì sẽ bị thiệt thòi lớn."
"Vậy cảm ơn Hứa thành chủ." Vu Hoan vẫn là bộ dáng không coi ai ra gì như cũ, nhướng mắt nhìn nam nhân bên cạnh Hứa Bác, khóe miệng hơi hơi cong lên vài phần: "Đây là người trong lòng Phong Khuynh Dao sao? Lớn lên..."
Ừm, thật bình thường.
Kỳ thật Hứa Nguyên Thanh lớn lên đáng giá thưởng thức, một khuôn mặt ôn hòa tuấn tú, trong ánh mắt dường như hiện lên ý cười không bao giờ tắt, từ ánh mắt đầu tiên là có thể làm người ta sinh ra hảo cảm.
Hứa Bác hừ lạnh một tiếng, với Vu Hoan cũng không cho sắc mặt tốt, quay đầu lạnh lùng nói với Phong Vân: "Chẳng lẽ hôm nay Phong gia chủ đến không phải để chúc mừng?"
Phong Vân vốn cũng đầy một bụng lửa giận, vừa rồi bị Vu Hoan gián đoạn, hắn mới bình tĩnh lại, lúc này bị giọng điệu của Hứa Bác kích thích, tức khắc nhịn không được: "Hứa Bác. Ngươi giấu con gái của ta ở đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!