Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Tâm trạng của Vu Hoan cuối cùng cũng tốt lên, tu vi của nàng thế mà vẫn còn.
"Các ngươi chưa ăn cơm à? Còn không mau trói nó lại đây!" Bách Lý Hiên vẫn không để tâm một màn vừa rồi. Một bên chỉ là một Huyền sơ cấp mà có thể đấu lại một bên là hai Huyền trung cấp sao?
Đừng nhìn chỉ kém có một bậc, trên thực tế chênh lệch thật sự rất lớn. Bách Lý Vu Hoan có là thiên tài thì sự thật cũng chỉ là con người mà thôi.
Trong lòng Bách Lý Hiên suy nghĩ như thế nhưng tình huống diễn ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta.
Vu Hoan nhẹ nhàng ném hai người kia đến bên cạnh hồ nước. Ngửa đầu đối mặt với tầm mắt Bách Lý Hiên làm ông ta giật mình. Khóe miệng chậm rãi nâng lên: "Bách Lý Hiên. Ta cũng không phải con gái của ngươi. Ngươi tốt nhất đừng có ngăn cản ta. Nếu không..."
Vu Hoan giơ tay ra, một dòng khí đáng sợ từ lòng bàn tay nàng tràn ra. Sau đó...
Sau đó liền không có sau đó nữa. Dòng khí vừa thoát khỏi lòng bàn tay Vu Hoan, thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bốn phía một mảnh lặng im.
Vu Hoan há hốc mồm nhìn hai bàn tay trắng nõn kia. Trong lòng như có vô số sinh vật không rõ chạy loạn như điên.
Đây là có chuyện quỷ gì?
Tiểu quỷ còn tưởng rằng Vu Hoan còn muốn tung đại chiêu. Tinh thần lên dây cót vô cùng mong đợi, ai biết ngay cả rắm còn chưa đánh, lại xẹp xuống như lá rụng mùa thu.
Hắn biết ngay nữ nhân có bệnh này quả thật không hề đáng tin cậy. Huhuhu. Cứu mạng!
Thử rất nhiều lần, đều là như thế. Chỉ cần Linh Hồn Chi Lực rời khỏi tay của nàng đều sẽ biến mất ở trong không khí.
Tuy vừa rồi Bách Lý Hiên vì Vu Hoan giải quyết hai kẻ Huyền trung cấp kia có chút chấn động. Nhưng mà nghĩ đến thiên thú của nàng thì cảm thấy không thành vấn đề nữa.
Chỉ cho là Vu Hoan ăn may, cũng không nghĩ nhiều. Mặt thâm trầm tiếp thu mặt khác cho người trói Vu Hoan lại.
Vu Hoan còn đắm chìm trong sự đả kích, bị người khác trói lại cũng không có phản ứng. Chờ nàng tiếp thu sự thật này mà bừng tỉnh thì nàng đã bị trói ngồi trên một cái ghế dựa.
Một nữ nhân bưng chén nước tới gần, Bách Lý Hiên liền cầm chuỷ thủ đặt trên cổ tay Vu Hoan.
Đờ mờ! Một giây lão tử không chú ý đã xảy ra chuyện gì mà lão tử không biết?
"Các người muốn làm cái gì?" Vu Hoan bình tĩnh lên tiếng.
Tròn lòng lại là mưa rền gió dữ.
Nàng bình tĩnh. Bình Tĩnh. BÌNH TĨNH cái rắm!
Ta chẳng qua chỉ thất thần một chút đã bị người ta trói lại thực hiện một màn tiết tấu cắt máu!
"Vu Hoan. Muội muội con muốn máu của con, con là đứa trẻ ngoan. Chịu đựng một chút sẽ không sao." Nữ nhân cầm chén sứ trên mặt lộ ra nụ cười từ ái. Nhưng cái mà Vu Hoan nhìn thấy lại là nụ cười vô cùng dối trá.
Liễu Thanh Thanh. Mẹ của nguyên chủ.
"Lấy máu của ta có được sự đồng ý của ta chưa? Đừng nói dễ nghe như thế. Ta một chút cũng không muốn chịu đựng. Con gái của các người thì các người tự nghĩ cách mà cứu."Giọng điệu của Vu Hoan rất không tốt, tính tình của nàng vốn là hay thay đổi, nhưng rất nhiều thời điểm đều là ở giai đoạn nóng nảy dữ dằn (thần kinh). Bây giờ còn bị người khác trói lại, đã thế còn muốn lấy máu của nàng. Hiện tại, trong lòng đã muốn bạo phát.
Nếu không phải... Nếu không phải...
Tại sao mệnh nàng lại khổ như vậy. Bị sét đánh nhập vào thân thể con người thì thôi đi. Tại sao giờ còn bị người ta lấy máu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!