Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Trong mắt Vu Hoan nhanh chóng xẹt qua một tia hài hước, chỉnh chỉnh sắc mặt, ra vẻ ông đây rất nghiêm túc, nói: "Đại trưởng lão nhà các ngươi nói cho ta biết đó."
Diệp Lương Thần: "..." Đại trưởng lão nhà hắn đã chết từ nhiều năm trước.
Biết Vu Hoan trêu đùa mình, trong lòng Diệp Lương Thần cọ cọ cháy lên sự tức giận.
Trước kia là hắn sợ nàng, nhưng mà bây giờ nàng không còn thân phận đại tiểu thư Bách Lý nữa, hắn chưa chắc sợ nàng như vậy.
"Mọi người đều biết đại trưởng lão đi về cõi tiên mười mấy năm nay, lúc ấy ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể biết Ly Hồn Thạch từ trong miệng đại trưởng lão được." Diệp Lương Thần lạnh giọng gầm lên, trên mặt tái nhợt nổi lên tia đỏ ửng không bình thường, có thể thấy được hắn tức giận không nhẹ.
Nhưng thật ra Vu Hoan cũng không có nói sai, chỉ là đại trưởng lão kia cùng đại trưởng lão trong ấn tượng Diệp Lương Thần hoàn toàn là hai người khác nhau.
Đại trưởng lão trong miệng nàng là đại trưởng lão hai ngàn năm trước.
Vu Hoan không thèm để ý chút nào nhún vai: "Ta nói thật ngươi không tin, ta còn có thể có cách gì?"
Hai ngàn năm trước, đối với Vu Hoan mà nói thì không lâu xa, nhưng đối với Diệp gia mà nói, lại thành một cái lịch sử xa xôi không thể với tới.
Diệp Lương Thần không tin, Dung Chiêu hiển nhiên là tin, khi nữ nhân này nói dối sẽ không bày ra một bộ dáng nghiêm túc như vậy.
Chỉ có khi nàng nói thật mới có thể bày ra một bộ dáng nghiêm túc như thế, theo cách nàng nói chính là: Để cho có thêm lực tin tưởng thuyết phục.
Nhưng mà sự thật thường thường ngược lại, khi nàng nghiêm trang nói thật, ai cũng không tin, lúc thuận miệng bịa chuyện nói dối, ai cũng đều tin.
Thật mệt tim.
"Oanhhhhhhh"
"Aaaaaaaaaaa"
Tình cảnh chợt hỗn loạn lên, tiếng người thét chói tai cùng tiếng bước chân đan chéo nhau, không trung cuồn cuộn tầng mây, ánh sáng tím lập loè.
Tia chớp thô to như cánh tay từ không trung đánh xuống, cùng với âm thanh đinh tai nhức óc, dường như muốn đánh sập Phong Tuyết Thành.
Diệp Lương Thần mới vừa ấp ủ lên sự tức giận bị tiếng sấm động đến chia năm xẻ bảy.
Vu Hoan bất mãn ngẩng đầu, trong con ngươi ánh lên lôi điện màu tím không ngừng lập loè trên bầu trời.
Không khí tựa hồ lại lạnh vài phần, nàng càng ôm áo khoác màu tím trong tay chặt hơn vài phần.
Đám người vây xem nháy mắt giải tán sạch sẽ, đều trốn đến nơi an toàn, trong lòng cảm thấy sợ hãi tiếng sấm không thể hiểu được này.
"Thần Khí hiện thế, tất có dị tượng." Giọng nói Dung Chiêu không lớn, hắn nói trong khe hở khi tiếng sấm ngừng lại, người còn ở lại không có rời đi đều nghe thấy.
Đặc biệt là Diệp Lương Thần, quay người đưa ánh mắt dừng ở trên người Phong Khuynh Dao, trong mắt hiện tia tham lam.
Thần Khí...
Thế nhưng là Thần Khí.
Thần Khí chỉ có thần có thể đúc, nhưng từ khi Sáng Thế Thần mất đi, hai đại đồ đệ của hắn cũng tuỳ theo mà huỷ diệt, Thần Khí ở thế giới này đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mỗi lần có Thần Khí xuất thế, đều chắc chắn khiến cho đại lục này trải qua một trận gió tanh mưa máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!