Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Hứa Bác nhân lúc Vu Hoan nói chuyện với Dung Chiêu, vọt đến bên cạnh Phong Vân. Bị người ta cho ăn bơ lâu như vậy, Hứa Bác cũng tỏ vẻ bản thân thật sự tức giận.
Vừa đi lên đã lên tiếng chất vấn: "Vừa rồi có người bẩm báo thấy được bạch quang, không biết hai vị có thấy không?"
Tuy rằng hắn không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cổ hơi thở kia làm người ta cảm thấy sợ hãi, sợ là toàn bộ người trong Phong Tuyết Thành đều cảm nhận được.
Vu Hoan vô tội lắc đầu: "Không có, cái gì bạch quang? Dung Chiêu, ngươi có thấy không?"
Kỹ năng giả ngu giả ngơ vừa ra, ai dám tranh với ta!
Người sau phối hợp lắc đầu. Trong tình huống bình thường, vì bảo trì hình tượng cao lãnh của mình, Dung Chiêu sẽ không dễ dàng mở miệng nói chuyện.
Mà tình huống này trong mắt Hứa Bác và Phong Vân, lại thay đổi hương vị.
Biến thành phong phạm cao thủ...
"Hai vị thật sự không thấy sao?" Hứa Bác rõ ràng không tin, cô nương kia tuy rằng nói được lời thề son sắt. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này nói dối.
Khoé mắt Vu Hoan bò lên tia khinh miệt, khoé miệng cong cong: "Lừa ngươi, ngươi có thể cho ta tiền hay ngươi có thể cho ta nam nhân? Ông đây không quen biết ngươi, lừa ngươi làm cái khỉ gì?"
Phong cách đột biến, nội tâm nhỏ bé của Hứa Bác run lên vài cái, một trận lửa giận trong lòng bộc phát không được, không bộc phát cũng không xong.
Trong lòng Phong Vân cơ bản đã tin tưởng Vu Hoan, Dao Nhi nhà hắn ngoại trừ trên người có dơ bẩn rối loạn ra, xác thật không có bất luận cái gì không đúng.
Lấy thực lực của vị công tử kia, muốn hại Dao Nhi, những người bọn họ ở đây cũng chưa chắc giữ được mạng.
Người có tu vi như vậy, cần gì nói dối bọn họ?
Hiển nhiên Phong Vân quá ngây thơ rồi, Dung Chiêu sẽ không nói dối, nhưng Vu Hoan sẽ!
Nhưng Thần Khí ở trong thân thể Phong Khuynh Dao. Nếu hiện tại nàng rời đi, lần nữa muốn tiếp cận Phong Khuynh Dao có thể sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nói nói dối cũng không được đầy đủ là, rốt cuộc nàng thật ra cũng có cứu Phong Khuynh Dao.
Tuy rằng... vừa rồi nàng muốn giết Phong Khuynh Dao...
"Xem ra là hai vị muốn đi phủ thành chủ ngồi." Hứa Bác đi về phía trước một bước, thần sắc giữa mày toàn là dữ tợn tàn nhẫn.
Bạch quang xuất hiện tất nhiên có đồ vật đặc biệt hiếm có gì rồi.
Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
Thực lực mạnh mẽ thì sao? Hai tay khó địch bốn quyền, phủ thành chủ hắn nhiều người như vậy còn sợ không đối phó được hai người sao?
"Hứa Bác, đây là khách của Phong gia ta, ngươi đừng khinh người quá đáng." Phong Vân bước một bước xa chắn phía trước.
Vu Hoan chớp chớp mắt, thật vừa lòng Phong Vân biết điều như vậy, quyết định khi xuống tay với Phong Khuynh Dao nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Đệch. Dung Chiêu nói cả nửa ngày, vị này như cũ một chữ cũng không lọt vào tai.
Hứa Bác cười lạnh, chỉ vào Vu Hoan, lời lẽ chính đáng mở miệng: "Đêm hôm khuya khoắc xuất hiện ở ngoài thành, trên người nữ nhi nhà ngươi lại dơ loạn, vết máu loang lổ, ngươi không nghi ngờ bọn họ thì thôi, lại còn giúp bọn họ nói chuyện, chẳng lẽ các ngươi sớm đã có cấu kết?"
Vu Hoan giận, cấu kết em gái ngươi! Con người ngu xuẩn như vậy làm sao xứng cấu kết với ông!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!