Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Hiển nhiên ba con sinh vật chủng tộc khác nhau này đều đã quên một chuyện rất quan trọng. Chờ đến khi tập thể bọn họ nhớ tới, đã bị một đám người vây quanh.
Vu Hoan vẫn còn duy trì cái tư thế kia, chỉ là ánh mắt chuyển qua phương hướng cửa thành.
Một nam nhân trung niên y phục đẹp đẽ quý giá vội vàng đuổi đến phía bên này, Vu Hoan nhìn chằm chằm hắn một lát rồi yên lặng dời tầm mắt đi.
Mẹ nó! Căn bản không phân biệt được người này trông như thế nào!
Diêm Tố lăn tới một bên, dường như rất sợ đám người đó.
Vu Hoan trừng hắn một cái, chầm chậm từ trên mặt đất đứng lên, nàng vừa mới đứng yên, nam nhân kia cũng vừa đến trước mặt.
Đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Vu Hoan một lần, liếc mắt quét đến Dung Chiêu, đáy mắt tức khắc toát ra một tia kiêng kị.
"Dao Nhi, Dao Nhi ở đâu?" Cửa thành lại có một đám người chạy ra.
Trong đó có một người chạy ở đằng trước, vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy nam nhân đứng đối diện Vu Hoan, trực tiếp đẩy hắn ra, chạy vội đến chỗ Phong Khuynh Dao: "Dao Nhi, con làm sao vậy? Tỉnh tỉnh, đừng doạ cha."
Là cha của Phong Khuynh Dao?
"Các ngươi là ai?" Nam nhân bị người ta đẩy, lại bị người ta làm ngơ cuối cùng cũng không khống chế được lửa giận, quát lên một tiếng lớn, rất có ý tứ nếu Vu Hoan nói sai một chữ sẽ cho người trói lại.
Vu Hoan bĩu môi, không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của hắn.
Dung Chiêu xụ mặt, ánh mắt lạnh băng, cũng không có ý tứ muốn trả lời.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt hắn, đầu tiên là có một cổ sợ hãi nhảy lên trong lòng, trên người nam nhân tuấn mỹ kia dường như sinh ra đã mang theo sẵn quỷ khí và sát khí...
Không sai chính là sát khí, cổ sát khí kia làm người khác hận không thể quỳ xuống trước mặt hắn.
"Tại sao Dao Nhi lại biến thành cái dạng này? Có phải các ngươi xuống tay không?" Bỗng nhiên cha của Phong Khuynh Dao vọt đến trước mặt Vu Hoan, vẻ mặt giận giữ và đau khổ.
Này này, con gái của ngươi còn chưa có chết đâu, ngươi bày ra biểu cảm như vậy là muốn doạ ta sao?
Thấy Vu Hoan không trả lời, Phong Vân lại muốn đi chất vấn Dung Chiêu, nhưng ánh mắt hắn vừa tiếp xúc với khuôn mặt của Dung Chiêu, khí thế lập tức xẹp xuống.
Nam nhân này cho hắn cảm giác thật đáng sợ...
Tốt xấu gì hắn cũng là cao thủ bậc Đỉnh Thiên Tôn, đặt ở trên đại lục đều là được mọi người tôn kính. Nhưng không nghĩ đến, bây giờ đối mặt với nam nhân tuổi còn trẻ, hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Từ khi nào trên đại lục Huyễn Nguyệt tồn tại nhân vật như vậy?
Khó hiểu còn có người vẫn luôn bị ăn bơ, thành chủ Hứa Bác.
Cảm giác trong lòng hắn và Phong Vân không khác nhau, không suy nghĩ ra, trên đại lục có nam nhân lợi hại như vậy mà sao không có một tiếng gió nào lọt ra.
"Này này, nhìn đủ rồi chưa?" Vu Hoan duỗi tay ở trước mặt Phong Vân vẫy vẫy vài cái, lại chỉ Phong Khuynh Dao trên mặt đất: "Đây là con gái ngươi?"
Phong Vân từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, thấy Vu Hoan chỉ vào con gái nhà mình, vẻ mặt tức khắc liền khó coi.
"Hai vị, sợ là phải cho tại hạ một lời giải thích." Đây là con gái duy nhất của hắn, ngày thường ngậm trong miệng còn sợ tan, nâng trên tay còn sợ vỡ, có khi nào làm con bé chịu khổ như vậy.
Người của Phong gia đã đặt Phong Khuynh Dao lên cáng mềm. Lúc này Phong Khuynh Dao loại bỏ trên người có chút dơ bẩn rối loạn ra, cả người nhìn ra đều giống như là đang ngủ, chỗ nào như có vấn đề?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!