Chương 1: Không Muốn Làm Người

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Đại tỷ... Bà nội... Tổ tông... Ta... Ta chỉ là một tên tiểu quỷ, làm sao biết được có chuyện gì đang xảy ra, Ngài buông tha cho ta đi. Hu hu hu, ta trên có cha già dưới có con thơ, cả nhà đều trông cậy vào một mình ta. Ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con đường sống đi."

Trong sơn động âm u truyền đến âm thanh quỷ khóc sói gào. Ngồi trên một đống xương trắng xoá chất cao đến ngang người là cô nương toàn thân đỏ rực, từng bộ xương khô rơi rụng bốn phía, nàng ngồi ở trên giống như một đoá hoa nở rộ, lại có vẻ quỷ dị âm trầm.

Phía dưới có một bóng dáng nửa trong suốt đang khóc lóc kêu thảm.

Nữ nhân thuận tay nhặt lên một khúc xương khô ném qua, giọng nói trong trẻo mềm mại phát ra như muốn nổ tung cả sơn động.

"Khóc cái gì mà khóc, người nào không biết còn tưởng ta làm gì ngươi. Còn có, ngươi là cô hồn dã quỷ thì lấy đâu ra cha già con thơ hả?"

Bộ dáng nửa trong suốt kia bị bộ xương khô đập cho lung lay vài cái, lại cất cao giọng gào lên: "Lão tổ tông, ta thật sự chỉ là đi ngang qua, lúc ấy Ngài đã nằm ở chỗ này. Thật sự cái gì ta cũng không biết, Ngài tha cho ta đi."

Thật đáng sợ, hắn phải về nhà. Hu hu hu.

"Đánh rắm! Khi ta bị sét đánh ngất xỉu rõ ràng nhìn thấy ngươi ở bên cạnh ta, ta tỉnh lại đã thấy mình ở trong thân thể này. Ngươi còn dám nói cái gì cũng không biết, tưởng ta dễ lừa ư?" Vu Hoan động đậy một chút rồi đứng lên, khiến những bộ xương trắng rối tinh rối mù lăn đầy đất.

Bóng dáng nửa trong suốt kia khóc không ra nước mắt. Hắn thật sự không biết có được không!

Hắn chỉ là thấy sơn động này thật an tĩnh, muốn tiến vào nghỉ ngơi một chút, ai biết ở đây có một nữ nhân đang nằm. Hắn còn chưa thấy rõ mặt, nữ nhân này đã tỉnh lại, lập tức bắt lấy hắn hỏi mấy vấn đề không thể hiểu được!

Vu Hoan thấy tiểu quỷ kia không giống như nói dối, con ngươi xoay chuyển, muốn nhớ lại một chút xem lúc trước ở cùng nàng, tiểu quỷ kia trông như thế nào, nhưng trong đầu lại chui ra mấy hình ảnh vô cùng xa lạ.

Một hồi lâu nàng mới vuốt tóc mình, hỏi tiểu quỷ kia: "Khi ta bị sét đánh ngươi thật sự không ở bên cạnh ta?"

Tiểu quỷ lắc đầu mãnh liệt. Quỷ mà bị sét đánh còn có thể sống sao!?

"Ngại quá! Ta nhận sai quỷ." Vu Hoan xấu hổ từ trên đống xương trắng nhảy xuống, tay tát một cái trên đầu tiểu quỷ.

Chứng nhận nhầm là bệnh! Cần phải trịiiiii!

Tiểu quỷ biết nữ nhân này có thể giao tiếp với hắn, tuy rằng điều này không phù hợp với quỷ học. Nhưng mà nữ nhân này luôn miệng nói trước đây mình là quỷ, sau khi bị sét đánh đã nhập vào thân thể con người, thật ra đây mới là điều không phù hợp với quỷ học.

Mặc kệ phù hợp hay không phù hợp, một xu cũng không quan hệ gì với hắn. Hắn chỉ là một kẻ đi ngang qua thôi.

Tiểu quỷ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông tha hắn rồi. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Vu Hoan đứng bên cạnh hắn nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thật sự không thấy?"

Hai tay tiểu quỷ ôm đầu ngồi xổm xuống một góc, hắn thật sự không biết mà!

Thấy vậy Vu Hoan đành từ bỏ ý nghĩ muốn ép cung, đánh giá thân thể quái dị của mình một lần, hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ.

Quá nặng!

Khi còn là quỷ tu, nàng nhanh nhẹn nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Thật hoài niệm cảm giác sảng khoái ấy...

Vẫn không muốn làm người!

Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, trừ tiểu quỷ còn đang ngồi xổm một góc khóc tu tu không ngừng thì cũng chỉ còn bộ xương trắng xếp thành đống bên kia, nhìn qua thôi cũng biết đã chết hơn trăm người.

"Này! Ngươi... ngươi... ngươi đừng khóc. Qua đây!" Vu Hoan ngoắc ngoắc tay kêu tiểu quỷ lại, bày ra tư thế đại tỷ đầy bá khí chỉ vào sơn động.

"Bên ngoài là ở đâu? Có chỗ nào có phong cảnh tương đối đẹp để chết không?"

Thân hình của tiểu quỷ vốn đã nửa trong suốt nay còn trong suốt thêm vài phần, run rẩy giống như sắp biến mất, nói: "Bên... bên ngoài là gia tộc Bách Lý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!