"Em gọi cho chị muộn quá."
Giọng nói của Thẩm Dĩnh mang theo chút oán trách, như đang hờn dỗi làm nũng.
Điều đó khiến Cung Trĩ có cảm giác như mình thật sự đang bao nuôi một con chim hoàng yến. Nhưng khi chạm tay lên vết răng còn đau âm ỉ trên xương quai xanh, nàng mới sực tỉnh, thầm nhắc nhở bản thân, đó chỉ là một con sói con đang làm nũng thôi, không thể coi là thật được.
Cẩn thận kẻo bị ăn đến không còn miếng xương nào!
Mà... đúng là đã bị ăn không còn miếng xương nào rồi...
Cung Trĩ bụm mặt lại: "Bộ dạng của chị bây giờ hoàn toàn khác với lúc ở trên giường đấy.
"Đầu dây bên kia, Thẩm Dĩnh bật cười khẽ. Nghe thấy Cung Trĩ nói trắng ra như vậy, biết chắc rằng bên cạnh Cung Trĩ không có người nào khác. Không có ai ngoài họ, chỉ có hai người bọn họ, điều đó khiến tâm trạng vốn không vui của cô tốt lên đôi chút. Chỉ là... một chút mà thôi. Nhưng vẫn không đủ. Cô muốn hút lấy điều gì đó từ người phụ nữ này, dù là tình yêu, hay chỉ là khao khát thể xác, cô đều muốn có."Vậy lần sau... mình thử đổi kiểu khác nhé?
"Thẩm Dĩnh khẽ liếm môi, có chút tiếc nuối vì Cung Trĩ không thể nhìn thấy. Ngón tay cô với tới ngăn kéo lấy ra bao thuốc, rút ra một điếu, ngậm trên môi đỏ mọng, nghịch bật lửa trên tay, nhưng vẫn chưa châm lửa. Cung Trĩ im lặng thật lâu:"... Trong đầu chị cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi à?"
Ngày nào cũng vậy, cảm giác mình sắp bị "hút khô" đến nơi rồi!
"Vì chị nhớ em mà...
"Giọng Thẩm Dĩnh trầm thấp, khàn khàn, như có ma lực quyến rũ lạ thường. Cung Trĩ hầy một tiếng:"Em đang gọi cho chị đấy còn gì?"
"Nhưng trước đó em không gọi cho chị. Rõ ràng em biết mà..." Biết cô rất đau lòng. Thẩm Dĩnh đã mong chờ cuộc gọi từ Cung Trĩ rất lâu, nhưng Cung Trĩ lại không gọi đến, cũng không hỏi một tiếng.
Lúc đó, Thẩm Dĩnh vừa đau khổ vừa thất vọng.
Cô thậm chí đã nghĩ đến việc bất chấp tất cả buông thả nỗi đau của mình, chỉ để Cung Trĩ xoay quanh mình như lúc ban đầu.
Cung Trĩ không nói gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa. Mùa đông mọi người ngại ra ngoài, nhà họ Cung thì dọn lại căn biệt thự sát vách cho người khác đến chơi. Đứng ở hành lang bên này cũng có thể nhìn thấy ánh đèn lung linh bên kia.
Nhà họ Cung là căn nhà cổ, sau bao năm tháng tích lũy, kiến trúc cũng lưu lại dấu ấn của nhiều thời kỳ khác nhau. Kiểu pha trộn Đông – Tây từ thời Dân Quốc, tường dày nặng nhưng mái lại nhẹ nhàng, treo đèn màu phía trên, trông đặc biệt lãng mạn.
"Em biết." Cung Trĩ khẽ nói, "Em rất thích việc chị yêu em. Thật sự rất thích.
"Cung Trĩ cảm thấy mình bị chia thành hai nửa, một bên là vực sâu cảm xúc khó có thể lấp đầy, một bên là sự kiềm chế và tự suy xét về mặt lý trí. Nàng muốn có người yêu mình bằng cả tấm lòng, nhưng lại biết rằng kết cục như vậy có lẽ sẽ không tốt."
Nếu đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, vậy khi câu chuyện lên đến cao trào thì có thể kết thúc. Một bên dốc hết trái tim yêu, một bên toàn tâm toàn ý hưởng thụ.
Nhưng đời thực thì đâu phải tiểu thuyết.
Hạnh phúc đâu phải kết thúc là xong.
"Nhưng như vậy, có đúng hay không."
Đầu dây bên kia lặng thinh hồi lâu. Một lúc sau, Cung Trĩ nghe thấy giọng Thẩm Dĩnh:
"Nhưng chị thật sự rất khó chịu..."
"Em sẽ luôn ở bên cạnh chị." Cung Trĩ nói nhỏ, "Nhưng có những thứ sẽ không thể mãi mãi.
"Ví dụ như hệ thống, một khi trị số hắc hoá của Thẩm Dĩnh giảm xuống 0, và không còn nhắc nhở gì nữa, nếu lúc đó Thẩm Dĩnh lại đau lòng thì nên làm thế nào? Cung Trĩ nghiêng đầu tựa vào cột trụ, thầm nghĩ: Mình cần phải tính cho tương lai."Về sau, cứ gọi thẳng cho em. Em sẽ đến với chị ngay lập tức."
Thẩm Dĩnh đã hiểu. Cô cúi đầu.
Ai lại muốn phơi bày bản thân? Để người ta đoán ra là một chuyện, nhưng tự tay lột trần nỗi đau của mình trước mặt người khác, đó lại là chuyện hoàn toàn khác. Thẩm Dĩnh áp tay lên ngực, nơi trái tim đập từng nhịp chậm rãi và bình tĩnh, nhưng cô biết, nó luôn khao khát Cung Trĩ.
Mà Cung Trĩ dường như chưa bao giờ khiến cô thất vọng. Dù là trong những lúc như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!