Chương 75: Cẩu nữ nữ ghê gớm ha

Cung Trĩ im lặng bước về phía trước, nhà họ Cung chiếm một vùng đất rất rộng, lần này tổ chức yến tiệc, tuy náo nhiệt nhưng lại không có nhiều không khí Tết. Thỉnh thoảng gặp những vị khách khác, khi nhìn thấy Tống Chỉ, có người ánh mắt liền sáng lên, lập tức bước nhanh đến chào hỏi.

Lúc này Cung Trĩ sẽ ân cần đứng sang một bên. Còn Tống Chỉ chỉ cần dăm ba câu lại dẫn câu chuyện quay về phía Cung Trĩ. Những vị khách sẽ có chút lúng túng, rồi lại khen mấy câu về Triều Sinh.

Dù sao thì ngoài Triều Sinh ra, Cung Trĩ cũng thật sự chẳng có gì đáng để khen ngợi. Mà ngay cả Triều Sinh, công lao trong đó có bao nhiêu phần thuộc về Cung Trĩ, e rằng cũng khó mà nói cho rõ.

Nhưng người trong thương trường, dù không có chuyện gì cũng phải cười xã giao vài phần, ra vẻ như rất thân thiết với Cung Trĩ. Cũng có người vin vào mình lớn tuổi hơn, mượn giọng dạy dỗ mà nói đôi câu.

Nếu chỉ là hậu bối bình thường thì thôi, Cung Trĩ nghe thấy trăm ngàn chỗ hở chỉ biết bất lực. Đợi người kia đi khuất, cô mới khẽ nói với Tống Chỉ: "Chị Tống, đừng kéo em vào mấy chuyện đó nữa."

Tống Chỉ nhìn Cung Trĩ: "Nhỏ vô tình, cuối cùng cũng chịu để ý đến chị rồi à? Trước đây chẳng phải lúc nào cũng thờ ơ với chị sao?"

Cung Trĩ thật sự hơi ngại, nàng lắc đầu: "Nào có, chỉ là hôm nay em ngủ không ngon thôi.

"Thật là như thế, tối qua Thẩm Dĩnh muốn thử trò mới, kích thích quá đà, cuối cùng lại là nàng không thỏa mãn, quấn lấy Thẩm Dĩnh đến tận khuya. Cuối cùng... Giấc ngủ không đủ, lúc lên xe còn mệt. Tống Chỉ chăm chú nhìn vết thâm không rõ lắm dưới mắt của Cung Trĩ. Da Cung Trĩ trắng, chỉ cần chút đen cũng rất dễ nhận ra. Nhìn kỹ mới biết nàng đã đánh khá nhiều phấn, miễn cưỡng che đậy, nhưng vẫn còn dấu vết."Em không phải làm việc và nghỉ ngơi..." Tống Chỉ hơi do dự, rồi chợt nghĩ đến điều gì, à một tiếng, giọng nói nhỏ xuống: "Vậy thì chúng ta đi thôi."

Cung Trĩ lờ mờ cảm thấy Tống Chỉ đang giận, nàng sờ mũi, giả vờ như không biết gì, bước vào phòng tiếp khách.

Khách đến gặp riêng, sẽ là ai?

Phía phòng khách, Cung Chính Kỳ đang trò chuyện với một người trẻ tuổi. Cung Trĩ khẽ gõ cửa, Cung Chính Kỳ quay lại, vẫy tay với hai người.

Khi đến gần, nhìn thấy đó là một chàng trai mặc vest lịch lãm, gương mặt đoan chính, chỉ là thân hình hơi gầy, dáng người rất cao, mặc chiếc quần tây mang một cảm giác thùng thình. Màu tóc nhạt hơn người thường, khuôn mặt rất nữ tính, ở khóe mắt có nốt ruồi lệ, càng làm tăng thêm vẻ nữ tính ấy.

Cung Trĩ không có ấn tượng gì về người này, chỉ gật đầu chào anh ta. Chàng trai mỉm cười, nhìn nàng vài lần với vẻ dò xét, khi ánh mắt chuyển sang Tống Chỉ thì lộ ra chút ngạc nhiên.

Tống Chỉ nhận ra vẻ ngạc nhiên đó, ngẩng đầu nhìn chàng trai, rồi quay sang cười nói với Cung Chính Kỳ: "Bác, lâu rồi không gặp, xin phép chúc tết bác sớm."

Cung Chính Kỳ gật đầu, cũng mỉm cười: "Là cô bé nhà họ Tống, đúng là nhiều năm không gặp rồi."

Ông quay đầu nhìn sang chàng trai, chàng trai hiểu ý của Cung Chính Kỳ, liền cung kính nói: "Vậy ông Cung, tôi xin phép đi trước."

"Được, được, thành phố A có được nhân tài mới nổi như cậu, cũng thật hiếm có.

"Nói dăm câu khách sáo, chàng trai mỉm cười, khi đi ngang qua Cung Trĩ thì khẽ gật đầu với cô, lại mỉm cười với Tống Chỉ, rồi mới rời đi. Thấy anh ta đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng, Cung Trĩ quay đầu lại, lúc này Cung Chính Kỳ mới lên tiếng:"Đó là Đổng Thanh, tổng giám đốc của Cực Quang. Trước đây cậu ta nổi lên như một hiện tượng, thâu tóm phần lớn sản nghiệp của nhà họ Ông.

Lần này... xem như đã đứng vững ở thành phố A rồi.

"Nghe vậy, ánh mắt Cung Trĩ khẽ dao động, lại nhớ đến Thẩm Dĩnh. Người này..."Tiểu Tống, lại đây, ngồi đi. Cha cháu dạo này thế nào rồi?

"Cung Trĩ không nghĩ quá nhiều, Cung Chính Kỳ đã nhiệt tình vẫy tay gọi Tống Chỉ. Ông không nịnh nọt Tống Chỉ như với những người khác, dù sao cũng là đầu sỏ chiếm cứ thành phố A nhiều năm, nên có được sự tự tin nhất định. Tống Chỉ cũng thu lại vẻ cao ngạo thường thấy trước mặt người khác, mỉm cười như một cô gái bình thường:"Cha cháu và mọi người đều khỏe, ông ấy cũng hay nhắc đến bác lắm."

Cung Trĩ định quay người muốn chạy, nhưng bị Cung Chính Kỳ liếc một cái, đành ngoan ngoãn đứng một bên thu dọn bộ ấm chén.

Cung Chính Kỳ thích pha trà, khi có khách đều tự tay pha.

Nhìn tàn cuộc lúc này, có thể thấy hai người đã nói chuyện khá lâu. Có thể khiến lão gia nhà mình tự tay pha trà, chắc hẳn bên kia có điều gì khiến lão cha rất để ý? Cung Trĩ nghĩ vậy, tay chân vẫn nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.

Đây là bài học từ nhỏ của anh em nhà họ Cung, cha mẹ vừa pha trà vừa bàn chuyện làm ăn, bọn trẻ đứng bên cạnh phụ giúp, nghe người lớn nói chuyện.

Cuối cùng còn phải nói ra một hai ba điều.

Đây từng là chuyện rất đau khổ đối với Cung Trĩ, vừa phải giả vờ không hiểu, lại không được tỏ ra quá dốt nát, mà còn phải tuần tự nhi tiến*.

(*tuần tự nhi tiến: nghĩa là làm việc theo đúng trật tự, từng bước một, dần dần tiến bộ, không nóng vội, không nhảy cóc.

Thường được dùng trong học tập, luyện tập, làm việc, hoặc phát triển kỹ năng, nhấn mạnh việc phải đi từ dễ đến khó, từ thấp đến cao.)

Bây giờ, trong lòng nàng đang suy nghĩ miên man, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!