Thẩm Dĩnh chui vào trong xe, còn gặp những đồng nghiệp khác tan tầm ở cửa.
Trông thấy chiếc xe sang mở cửa ra, lộ ra gương mặt mỉm cười của Tiểu Cung đổng, sau đó lại bị Thẩm Dĩnh che chắn. Thẩm Dĩnh còn cười vẫy tay với những đồng nghiệp khác, xem ra tâm trạng rất vui sướng.
Bây giờ ai cũng biết Thẩm Dĩnh là người cầm quyền của Cung Trĩ ở Triều Sinh.
Còn tin đồn trước kia với Cung Dực, thời gian dần trôi qua bắt đầu có người nghi ngờ. Không nói những cái khác, liệu bạn thân ai có quan hệ với anh trai như vậy mà còn giúp đỡ không hề khúc mắc gì thật sao?
Điều này vô lý.
Rốt cuộc, chỉ bởi vì trước kia Thẩm Dĩnh không có gì cả, nhìn sơ qua, cũng chỉ có gương mặt đó.
Mà bây giờ, cô dựa vào chính mình được người khác công nhận. Triều Sinh không có nhiều gốc rễ phức tạp, hai cái duy nhất, cũng chìm xuống theo sự suy tàn của Tôn Tĩnh. Với lại, sau khi Thẩm Dĩnh lên nắm quyền, trả tiền hào phóng, sếp như vậy, ai không thích?
Dần dà lời ong tiếng ve bớt đi rất nhiều, người ghép đôi không ít, ngay cả nhân viên bình thường cũng muốn kêu gào vài tiếng "Thẩm tổng nhìn tôi.
"Phó giám đốc cái gì, bây giờ ai không biết năm sau Thẩm Dĩnh sẽ leo lên? Thẩm Dĩnh chui vào trong xe, đầu tiên là ôm Cung Trĩ một cái, vùi đầu vào cổ Cung Trĩ, nhẹ nhàng hít hà, không vui:"Có mùi người khác."
"Chị là cún à?"
Cung Trĩ bất đắc dĩ, cũng không đẩy ra, chỉ liếc nhìn Trương Sơn một cái.
Trương Sơn coi mình như một chiếc máy móc lái xe không tình cảm, mặt không cảm xúc khởi động xe. Chiếc xe bình ổn lướt qua nhân viên Triều Sinh, Cung Trĩ nhìn nét mặt của họ, biết rõ mọi người không nhìn thấy tình huống trong xe, nhưng da mặt vẫn hơi nóng lên.
Còn Thẩm Dĩnh thì da mặt dày, không, phải nói là hoàn toàn không cần mặt. Cả người cô đều vùi vào ngực Cung Trĩ một cách tự nhiên, tránh thế nào cũng không được.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi bất đắc dĩ của Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh liền uốn éo hừ một tiếng: "Chị không thích trên người em có mùi của ai khác."
Giọng điệu hờn dỗi Trương Sơn nghe còn không chịu được run lên, sợ sau đó sẽ nghe thấy Cung Trĩ nói một câu: "Ái phi nói gì cũng đúng.
"Nhưng chưa nghe được gì thì tấm ngăn đã kéo lên. Trương Sơn có chút may mắn, cũng có hơi thất vọng, đành phải im lặng lái xe. Mà ở bên kia, Cung Trĩ nhéo nhéo má Thẩm Dĩnh, hôm nay nàng vô cùng chiều Thẩm Dĩnh:"Khải Minh họp lãnh đạo thường niên, chị đi cùng em.
Nhưng sau đó ăn Tết em lại về nhà..."
Cung Trĩ dừng một chút mới nói: "Chỉ có một mình chị."
Họ mua vé máy bay đi thăm Thẩm Thư, không vào ba mươi tết, nhưng cũng là trong năm, đỡ để Thẩm Thư cô đơn. Mà Thẩm Dĩnh nghe thấy Cung Trĩ nói vậy, cô mỉm cười: "Đúng ha, năm nay chỉ một mình chị rồi."
"Nếu chị muốn em..."
Cung Trĩ đưa tay ôm lấy Thẩm Dĩnh, nhìn ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn mình, lại không nhịn được nhớ tới ánh mắt của Tống Chỉ.
Nhớ khi mình còn bé, có lẽ lộ ra quá nhiều sơ hở, quá không giống một đứa trẻ. Người nhà họ Cung đã quen thuộc, nhưng Tống Chỉ thì khác, cô đối đãi với Cung Trĩ bằng góc độ của một người ngoài, rất dễ phát hiện chỗ không ổn, cho nên mới làm Tống Chỉ hứng thú.
Nhưng nghĩ đến những thứ này cũng không có tác dụng gì, dù sao nàng có bạn gái rồi.
[Chuyện của anh trai thì để anh ấy lo đi.]
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Cung Trĩ vẫn nói với hệ thống: [Gần đây chú ý cổ phần của Khải Minh một chút.]
Hệ thống vui vẻ đồng ý, đang muốn nhắc nhở Cung Trĩ xem cốt truyện.
Nhưng Cung Trĩ đã cấm ngôn nó.
Đây chính là hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân!*
(*Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.)
Cung Trĩ nhắm mắt lại, nàng dựa vào Thẩm Dĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!