Cung Trĩ nhìn sang theo tiếng nói chuyện, trông thấy người tới, nàng hơi kinh ngạc nhướng mày, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị Chu Nhan."
Gọi xong, Cung Trĩ lại liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh đứng ở bên cạnh mình, không nói tiếng nào, nhìn qua bình tĩnh và lạnh nhạt.
Mà cô vốn không nên như vậy.
Chu Nhan, đây là vị hôn thê mà Cung gia quyết định cho Cung Dực, trong nguyên tác, cũng giày vò Thẩm Dĩnh không có ít. Nếu Thẩm Dĩnh sống lại, vậy tại sao còn bình thản như thế?
Đây quả thực không khoa học!
[Loài người ấy mà, quả nhiên là thích nhẫn nhục, không nghe thấy tiếng trị số hắc hóa tăng cao, tôi có hơi không quen.]
Cung Trĩ không nhịn được cảm khái.
Mà hệ thống đã biết nịnh hót rất thành thạo: [Dù trị số hắc hóa lên cao cũng không sao, trị số hắc hóa đã giảm xuống 70 rồi!
Ký chủ chính là người phụ nữ đã vượt qua đỉnh núi trị số hắc hóa 100 đó.]
[Khiêm tốn một chút.]
Cung Trĩ cười mỉm ở trong lòng, mà lúc này Chu Nhan đã chạy tới trước mặt Cung Trĩ.
Gia thế của Chu Nhan hơi thấp hơn nhà họ Cung một chút, nhưng cũng là thế gia số một số hai trong thành phố A, cô trang điểm tinh tế và rất có phong cách, bản thân cũng là một người làm ăn lão luyện, khắp người đều tỏa ra khí chất thuộc về nữ cường nhân.
Cô nhìn lướt qua xung quanh Cung Trĩ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Dĩnh.
Đây lẽ nào cũng là cái gọi là ảnh hưởng của "vận mệnh" sao?
Cung Trĩ hơi nghiêng người, đứng ở trước mặt Thẩm Dĩnh. Nhưng nàng không đủ cao, không che được Thẩm Dĩnh, ngược lại làm Thẩm Dĩnh nổi bật hơn. Đầu ngón tay của Thẩm Dĩnh giật giật, cúi đầu nhìn ngón tay Cung Trĩ buông thõng ở bên người, lúc này mới nhướng mày nhìn về phía Chu Nhan.
Chu Nhan cười một tiếng: "Đây là bạn em?"
Cung Trĩ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh, cười với cô một cái như là động viên, quay đầu: "Đúng vậy ạ, bạn tốt của em. Hôm nay em nhờ anh em giúp em một chuyện nhỏ, chị Chu Nhan không gặp anh em à?"
"Chị tới quá muộn, không gặp anh ý.
"Chu Nhan tỏ ra hơi thất vọng, nhưng nét diễn quá hời hợt, hoàn toàn không có nhập tâm, nhìn cái là biết đang lừa gạt cô bé. Cô bé Cung Trĩ hơi coi thường, trên mặt có chút tức giận:"Ai ở bên cạnh em mật báo với chị? Đây cũng thật quá đáng.
Em chỉ là nhờ anh em giúp bạn em một chút mà thôi."
"Nào có ai mật báo, chẳng qua là anh em luôn rất yêu quý em, chỉ sợ em bị lừa gạt, cũng lải nhải mấy câu ở trước mặt chị thôi.
"Chu Nhan nói đoạn, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Dĩnh, lúc đầu cô trông hơi nghi ngờ, sau đó trở nên bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dĩnh hơi mang theo khinh thường và địch ý. Cô quay đầu nhìn về phía Cung Trĩ, nói chuyện vẫn hết sức hiền hòa:"Em cũng đừng trách chị lải nhải mấy câu, giao du với bạn bè vẫn phải cẩn thận một chút. Đặc biệt là nhà như chúng ta. Có một số người ấy mà, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Họ chính là thấy em trẻ tuổi, hạng người gì cũng dám xáp đến trước mặt em."
Cung Trĩ cong cong mắt, nhìn qua ngoan ngoãn: "Em tất nhiên nghe chị."
Vẻ ngoan ngoãn này làm Thẩm Dĩnh liếc xéo, nhưng lại lấy lòng Chu Nhan, cô đưa tay bẹo má Cung Trĩ:
"Biết là tốt. Được rồi, nếu không gặp được người, vậy chị liền đi trước."
Chu Nhan giống như bề ngoài của cô, hấp ta hấp tấp, tới lui đều vội vã.
Trông thấy người đi rồi, lúc này Cung Trĩ mới xoa xoa gò má bị bóp đau của mình, nhíu mày: "Cũng coi như đi rồi... Rốt cuộc là kẻ nào khua môi múa mép truyền tới tai chị ấy."
"Hơn phân nửa là chị Tôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!