Chương 19: Tương lai tươi sáng?

Xe lái về, trời tối mịt. Bây giờ con cái Cung gia đều lớn rồi, muốn đi về, Cung Chính Kỳ cũng không tiện để cho hai đứa con ở lại mãi, đành phải gật đầu đồng ý.

Hai anh em lên xe, lúc này Cung Dực mới nhìn em gái như đi vào cõi thần tiên. Tất nhiên hắn biết em gái mất hứng, suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Em yên tâm, anh giúp em, chỉ là đi cho có hình thức thôi, để lão gia tử bọn họ yên tâm."

"Em biết."

Cung Trĩ quay đầu, nàng hơi khựng lại, "Đây là lần đầu tiên em đi xem mắt."

Cung Dực liền không nhịn được cười lên: "Xem mắt sẽ không vui lắm, nhưng làm quen là được rồi. Thật ra thì..."

Hắn dừng một chút, vẫn không tiếp tục nói hết.

Cung Trĩ cũng không để ý đến hắn.

Nàng nói lần đầu tiên, là cộng thêm cả kiếp trước, đây là lần đầu tiên xem mắt

Kiếp trước, cha mẹ Cung Trĩ mất sớm, nàng luôn mãi giãy giụa trong đói nghèo. Ra xã hội, nàng chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn, mới có thể lấp đầy nội tâm trống rỗng của mình, cũng chưa từng cảm thụ kiểu cưỡng ép nhân danh tình yêu thế này.

Đến kiếp này, Cung Trĩ dường như cái gì cũng có, nàng nhàn nhã làm con cá mặn, cũng rất vui vẻ đối với cuộc sống hiện giờ.

Chẳng qua là...

[Đây có lẽ chính là muốn mang vương miện thì phải chịu gánh nặng của nó đi.] Cung Trĩ nói.

[Ký chủ xin nén bi thương, thân là nữ phụ ác độc, thật ra cô có thể sống tự tại hơn một chút.] Hệ thống trả lời.

Cung Trĩ nở nụ cười một tiếng: [Không phải như vậy.]

Trong tiểu thuyết nữ phụ ác độc ỷ vào người nhà chiều chuộng làm đủ điều, nhưng chiều chuộng cũng có mức độ.

Mà con người ấy mà... Không thể luôn mãi dựa vào bên ngoài.

Cung Dực đưa Cung Trĩ đến cửa nhà, hắn thấy cửa sổ đen thui, không nhịn được nhăn mày:

"Người đàn bà đó đâu? Tại sao chưa ra đón em."

Một chút đạo đức nghề nghiệp của chim hoàng yến cũng không có! Quá kém!

Cung Trĩ thoáng nhìn thời gian, đã 12:30 rồi.

Nàng bất đắc dĩ nhìn anh: "Đã trễ thế này, người ta đương nhiên là ngủ rồi."

Nàng nhảy xuống xe, phất phất tay với anh. Cung Dực còn muốn lải nhải mấy câu, thấy em gái căn bản không quay đầu, đành phải lái xe đi về.

Cung Trĩ mở cửa, lại bật đèn, thấy căn phòng ấm áp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng liếc nhìn thời gian, liền đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua, vặn mở một ly rượu ngọt sủi bọt.

[Ký chủ không dưỡng sinh nữa sao!]

Hệ thống lập tức kêu la om sòm.

[Qua giờ ngủ rồi, không ngủ được chi bằng uống chút rượu.] Cung Trĩ trả lời, nàng mở rượu ra, tự rót cho mình một ly.

Lúc đi tới phòng khách, dứt khoát đá rơi dép trên chân, chân trần giẫm trên tấm thảm mềm mại, cầm ly rượu lóe sáng dưới ánh đèn, bị nàng từng chút một rót vào trong miệng.

"Cô về rồi?

"Giọng nói lạnh tanh truyền tới. Cung Trĩ ngửa đầu, thấy Thẩm Dĩnh đứng ở đầu cầu thang lẳng lặng nhìn mình. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, lộ ra bả vai nhỏ gầy trắng như tuyết và xương quai xanh xinh đẹp."Rất đẹp." Cung Trĩ nói.

"Cái gì đẹp?" Thẩm Dĩnh bước từng bước xuống, cô nhìn ly rượu của Cung Trĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!