Chương 12: Yêu?

Cung Trĩ mở ra cần gạt nước, trong xe rất yên tĩnh, vang âm nhạc dịu nhẹ, cách biệt phiền não bên ngoài, Cung Trĩ hiếm khi phát ra cảm khái nhẹ nhõm: "Cảm giác thật giống như đã rất lâu rồi không có nhàn nhã như vậy.

"Biết nữ chính mới ngắn ngủi hai ba ngày, nàng cảm thấy hai mươi năm cuộc sống yên bình của mình đều bị đánh vỡ, giống như cá mặn đột nhiên ném vào trong chảo dầu, phải không ngừng xoay mình mới có thể tránh vận mệnh bị nướng khét. Cung Trĩ thảnh thơi nheo mắt lại:"Nếu nữ chính không tồn tại thì tốt."

Vậy thì nàng cũng không cần mệt mỏi như thế nữa, vả lại, nàng cũng không cần bỏ ra số tiền lớn.

Nghĩ đến năm triệu kia, nàng vẫn có chút đau lòng.

Nhưng nghĩ đến Thẩm Thư, nàng lại cảm thấy như vậy đáng giá.

[Ý tưởng của ký chủ thật không tốt, không có nữ chính, cũng không có cái thế giới phái sinh này.] Hệ thống đúng lúc nhảy ra, cắt đứt ý tưởng của Cung Trĩ.

[... Phải ha.]

Lúc bình thường Cung Trĩ cũng không có địch ý gì với hệ thống, dù cho hệ thống đi ra phản đối nàng, nàng cũng rất bình thản tiếp nhận.

Hệ thống phát ra tiếng sóng điện từ lưỡng lự: [Ký chủ... thích cái thế giới này không? So với thế giới trước của ký chủ.]

Cung Trĩ do dự một chút:

"Không thể so sánh được... Trước kia... Tôi không có cha mẹ có tiền, cũng không có cơ hội lên đại học, cái gì cũng phải dựa vào chính mình tranh thủ. Mặc dù không có gì không tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ muốn nghỉ ngơi một chút, muốn biết được người nhà cưng chiều vô hạn là cảm giác gì. Mà bây giờ, mộng đẹp trở thành sự thật rồi, không phải sao?"

Hệ thống tích tích hai tiếng: [Hệ thống chúng tôi không biết nằm mơ, cho nên rất khó hiểu cảm thụ của ký chủ.]

[... Cho nên, đây chính là nguyên nhân các cô muốn tìm một ký chủ phụ giúp các cô hoàn thành nhiệm vụ à?] Cung Trĩ trả lời, nàng nhìn đèn giao thông biến hóa trước mắt, đạp chân ga.

Hệ thống: [... Xin ký chủ đừng tùy ý bẫy hệ thống.]

Cung Trĩ cười ha ha mấy tiếng, nàng liếc nhìn bản đồ hệ thống cung cấp, nhíu mày: "Vị trí của nữ chính không ở công ty?"

[Hệ thống không rõ, hệ thống chỉ có thể theo dõi vị trí của nữ chính.]

"Được rồi." Cung Trĩ thở dài, nàng cầm điện thoại lên, có chút bất mãn lẩm bẩm, "Người này lúc nào cũng không để cho người ta bớt lo, vừa lơ là cái là đi loạn khắp nơi..."

Điện thoại kết nối, Cung Trĩ quen thuộc hỏi thăm một chút: "Chị Tôn, người tôi giới thiệu thế nào?"

"Người tốt nghiệp Kinh tế và Thương mại A, thầy của cô ấy tôi cũng nghe qua." Điện thoại truyền đến tiếng cười của người phụ nữ trưởng thành, "Rất không tệ, tôi đơn giản làm một khảo hạch, cái nhìn đối với rất nhiều chuyện đều rất đặc biệt, thử một ngày, công tác đơn giản làm cũng mau."

Cung Trĩ à một tiếng: "Vậy bây giờ cô ấy thế nào?"

"Tôi cho cô ấy về rồi, mới tới còn phải dọn dẹp một chút, mai chính thức đi làm." Tôn Tĩnh cười đáp, đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng gõ chữ tạch tạch tạch,

"Làm sao vậy, sếp lớn, để ý cô gái người ta như vậy? Cô ấy là người nhà ai vậy?"

Lời này mang theo ý thăm dò.

Cung Trĩ mỉm cười:

"Đàn chị của tôi, tôi hàng năm nhìn ảnh của cô ấy treo ở trên bảng vinh dự của chúng tôi chưa từng xuống lần nào. Chẳng mấy khi cô ấy gặp ít khó khăn, nhân tài như vậy, tôi không nhân cơ hội bắt lấy sao mà được chứ?"

Nhân tài thật thì sao không tiếp xúc với người chuyên nghiệp hơn?

Tôn Tĩnh cũng là một người trong lòng thông suốt, biết Cung Trĩ không muốn nói, liền cười ha ha theo: "Đứa trẻ đó rất không tệ, tôi cho cô ấy làm trợ lý giám đốc một đoạn thời gian xem sao."

"Chuyện của công ty, chị Tôn làm chủ."

Cung Trĩ khiêm tốn nói, "Tôi vẫn là một học sinh, không biết gì đâu. Nhưng mà, cô ấy là một nhân tài, cũng đừng để cô ấy làm việc của người mới vừa tốt nghiệp.

"Tin cô mới có quỷ, sai lầm của báo cáo năm ngoái là ai tóm ra. Mà một câu cuối cùng này không hề có một chút khách khí nào. Tôn Tĩnh ở đầu điện thoại bên kia nhíu mày. Hai"quan lớn" dối trá cười ha ha nửa ngày, lại hẹn bữa cơm, Cung Trĩ liền cúp điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!