Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Chiêu

Beta: Na

"Làm sao vậy?" Mạc Tê nhíu mày nhìn chằm chằm di động.

Biểu tượng app Thẻ Bài Quỷ Vực đã thay đổi, lúc vừa download là biểu tượng một chiếc mặt nạ trắng vô cảm, hiện tại đã biến thành mặt nạ tươi cười giống như Mạc Tê đã rút trúng, vị trí hai mắt bị đào rỗng, xuyên qua mặt nạ cứ như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm cậu.

Một vài chữ cái nhỏ ghi dưới phần biểu tượng: Trò chơi đang diễn ra.

Mạc Tê chưa từng thấy một phần mềm nào không thể gỡ ngay cả khi khởi động lại máy như vậy, cái app này khiến cậu có cảm giác sởn tóc gáy. Cậu đặt ngón tay lên trên biểu tượng, do dự có nên mở app ra để nhìn xem trò chơi này đến cùng là đang diễn ra cái gì hay không.

Cậu bắt đầu thấy lo lắng, một khi trò chơi được mở ra, di động sẽ bị người khác vĩnh viễn thao túng. Mạc Tê không có tiền, nhưng nghe nói đầu năm nay có rất nhiều kẻ tin tặc dùng thông tin cá nhân của người khác đi vay nợ trực tuyến, cậu không muốn vô duyên vô cớ thiếu nợ một khoản lớn.

Đang do dự, hội trưởng hội học sinh Liêu Nho Học bỗng nhiên đứng phía sau cậu nói: "Giữ nguyên tư thế này, đừng nhúc nhích."

Mạc Tê sửng sốt, chợt nghe một tiếng "tách", Liêu Nho Học nói: "Được rồi."

Mạc Tê xoay người, thấy Liêu Nho Học đang nhìn di động, cậu lặng lẽ thò gần người lại, thấy trên màn hình chính là ảnh chụp bóng lưng cậu. Liêu Nho Học vô thức nói: "Vừa rồi trong lúc lơ đãng, anh phát hiện bóng lưng của em so với người trong bức hoạ không hề kém cạnh liền thuận tay chụp một bức, càng nhìn càng thấy giống, em có muốn làm người mẫu ở viện điêu khắc không?

Còn có thể có thù lao đó."

Miệng lưỡi Mạc Tê khô khốc, trong lòng càng ngày càng bất an, cậu nhạy bén cảm nhận được có ai đó đang theo dõi mình, theo trực giác quay đầu lại, nhưng tầm mắt không có lấy một bóng người,  duy chỉ có bức hoạ treo trên tường kia.

Người trong tranh thoạt nhìn có vẻ tuỳ ý, đôi tay đút vào túi quần, vạt áo rộng mở, góc áo bị gió nhẹ thổi bay, đầu hơi nghiêng, tựa như muốn quay đầu lại nhìn mọi người.

Mạc Tê: "……"

Cậu nhớ rõ ràng, vừa rồi người trong bức hoạ đang chăm chú ngắm hoàng hôn, hoàn toàn đưa lưng về mình, mới một lúc sau, tư thế của người trong tranh đã thay đổi.

Mạc Tê lùi lại một bước, đụng phải Liêu Nho Học đứng phía sau.

Liêu Nho Học duỗi tay đè lại bả vai Mạc Tê, siết chặt nói: "Em không lùn, nhưng người lại gầy quá, buổi tối anh mời em ăn cơm."

Trước có bức hoạ sau có Liêu Nho Học, Mạc Tê nâng tay, bả vai khẽ nhúc nhích, đẩy Liêu Nho Học ra, chỉ vào bức hoạ nói: "Hội trưởng, anh nhìn bức hoạ đi, vừa rồi cũng là thế này sao?"

"Hình như đầu hơi nghiêng?" Liêu Nho Học nghiêm túc nhìn, kéo giãn khoảng cách với Mạc Tê.

Áp lực trên người Mạc Tê chợt giảm, thừa dịp Liêu Nho Học đang xem, nhẹ dịch sang gần cửa phòng.

"Người trong bức hoạ quay đầu? Có phải đã nghe được anh nói em đẹp hơn hắn một chút, không phục nên muốn nhìn thử xem?" Ngữ khí Liêu Nho Học tùy ý, tựa như nói giỡn, nhưng đáy mắt lại cất giấu một tia nghiêm túc.

"Hội trưởng, anh không cảm thấy những gì mình vừa nói rất kì lạ sao? Anh không ngạc nhiên vì sao bức hoạ lại chuyển động à?" Mạc Tê đã chạy đến bên cửa nói.

"Có gì mà phải ngạc nhiên?" Liêu Nho Học nhún vai "Đây là một bức tranh lập thể, khi ánh sáng thay đổi, bức tranh cũng sẽ xảy ra chút biến hóa, em chưa tiếp xúc với nó nên có lẽ không biết, dưới mỗi điểm nhìn, mỗi cường độ ánh sáng khác nhau, hình ảnh thấy được cũng sẽ khác nhau."

Mạc Tê đã từng thấy tranh lập thể, cậu có thể khẳng định chắc chắn bức tranh trước mặt này tuyệt đối không phải.

"Hội trưởng, buổi chiều em còn có tiết, em xin phép về trước." Mạc Tê không đợi Liêu Nho Học trả lời, tựa như trốn tránh mà lao ra khỏi phòng.

Liêu Nho Học hơn cậu một tuổi, từ khi cậu vào hội học sinh vẫn luôn tận tình chiếu cố, ở chung hai năm, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ánh mắt hắn… tựa như muốn nuốt chửng cậu.

Mạc Tê chạy đến hồ nhân tạo cạnh trường học, hiện tại là hai giờ rưỡi chiều, học sinh không phải đi học thì là ngủ trưa, bên hồ rất ít người, thuận tiện cho cậu yên lặng suy nghĩ.

Nữ sinh ngồi phía trước thầm mến, bác gái ở nhà ăn đưa thịt, thay đổi quá mức rõ ràng của Thường Dư và Liêu Nho Học, dù tính cách Mạc Tê trì độn cũng phát giác ra có chuyện không đúng.

Chuyện này không giống việc có thể gặp phải trong cuộc sống bình thường, mà càng giống như tình tiết trong mấy bộ tiểu thuyết hơn.

Như thể trong nháy mắt, cậu đã phóng xuất vô số hormone, làm người bên cạnh mê muội…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!