Chương 17: Đột nhiên có một bàn tay bịt kín miệng nàng

Biên tập: B3

Năm đó trước mặt Sương Sương, Ổ Tương Đình giống như một con chó.

Sương Sương chà đạp trái tim của Ổ Tương Đình mà nào có thể ngờ rằng, sẽ có một ngày mình lưu lạc thành một hoa nương, biến thành nàng mới phải vẫy đuôi lấy lòng.

Sương Sương không dám quay đầu, nàng lại cố ý cầm thêm một hộp phấn tới, cười một tiếng với thiếu niên: "Ta thử một loại cuối cùng này thôi."

Thiếu niên tên là Hứa Tinh Hán, hắn và Ổ Tương Đình là biểu huynh đệ, mẫu thân của hắn và mẫu thân của Ổ Tương Đình là tỷ muội, lần này ra ngoài làm ăn, là do hắn năn nỉ mẫu thân của Ổ Tương Đình mới có được cơ hội.

Không hiểu sao Hứa Tinh Hán lại cười một tiếng, im lặng cúi người xuống.

Quả nhiên Sương Sương nói được làm được, thử xong hộp phấn trong tay liền quyết định mua mấy hộp.

Nàng sợ làm cho Ổ Tương Đình nhớ lại nên vội vàng đi ra khỏi cửa hàng phấn son, lúc này thời gian vừa đúng giữa trưa.

Ổ Tương Đình bao nguyên tầng hai của một quán rượu, trong đó Ổ Tương Đình và Sương Sương ngồi trong phòng bao.

Bởi vì gần biển, nên thức ăn trong quán đều là cá, đủ các loại cá, cá chưng, cá rán, cá xào, cá nấu, cá miếng, cháo cá, tất cả đều có liên quan tới cá.

Lúc Sương Sương thấy một bàn ăn toàn cá là cá được dọn lên thì ngẩn người, thật ra thì mấy ngày nay ở trên thuyền nàng đã ăn quá nhiều cá rồi, không ngờ là lên bờ rồi mà vẫn còn phải ăn cá, mặt liền lập tức xụ xuống.

Ổ Tương Đình đặt một bát cháo cá ở trước mặt Sương Sương: "Cơ thể nàng không tốt, uống cái này đi."

Sương Sương cầm cái thìa khuấy khuấy cháo, nhìn Ổ Tương Đình: "Ta có thể không uống không?"

Ổ Tương Đình dùng ánh mắt trả lời nàng.

Sương Sương không còn cách nào khác đành cúi đầu uống cháo, chẳng qua là uống được một nửa liền không thể uống tiếp được nữa, nàng nhìn Ổ Tương Đình bằng ánh mắt đáng thương, lại liếc mắt nhìn bát mình, vẫn còn hơn nửa bát cháo nữa.

"Uống không hết cũng không sao cả."

Nghe được những lời này của Ổ Tương Đình, Sương Sương lập tức mỉm cười, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta ra cửa sổ ngồi một chút, ngươi tiếp tục dùng bữa đi."

Sương Sương cố tình ngồi cạnh cửa sổ, thực ra là đang muốn tìm đường chạy trốn, nàng không thể cứ mãi đi theo Ổ Tương Đình như vậy được, nếu như đi theo Ổ Tương Đình thì nàng sẽ phải quay lại Thược Kim Quật, tiếp tục làm hoa nương, hoặc kết cục tốt nhất cùng lắm cũng chỉ trở thành một tiểu thiếp của Ổ Tương Đình, sau đó chờ khi Ổ Tương Đình có chính thê, chính thê còn không giết nàng ngay lập tức sao, về điều này thì nàng vẫn còn tự biết mình biết ta lắm.

Trước khi lên bờ nàng đã cố ý lấy vài món đồ trang sức trong phòng Ổ Tương Đình, nếu như nàng chạy trốn thành công thì sẽ có thể mang những thứ đồ trang sức đó đổi thành tiền làm lộ phí, nàng cũng có thể tới Tây Nam tìm Lan Tranh.

Sương Sương rất nghiêm túc suy nghĩ tìm đường chạy trốn, hoàn toàn bỏ quên mất người sau lưng. Ổ Tương Đình ngồi bên cạnh bàn, ngước mắt lên nhìn Sương Sương, hai mắt lặng lẽ thẫm lại, sau đó im lặng che giấu, lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Hắn nhìn bát cháo mà Sương Sương để lại trên bàn, đưa tay ra bưng lấy, nếu như lúc này Sương Sương quay đầu lại, sẽ phát hiện thấy Ổ Tương Đình dùng cái thìa mà nàng đã dùng qua để uống toàn bộ chỗ cháo còn lại.

Nhưng mà, Sương Sương vẫn không hề quay đầu.

Mãi đến khi Ổ Tương Đình ho khẽ hai tiếng, Sương Sương mới lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt, quay trở lại bên cạnh Ổ Tương Đình.

Nàng một lần nữa mặc áo choàng, đeo mạng che mặt, đi theo Ổ Tương Đình ra khỏi phòng bao, lúc xuống lầu, Sương Sương đột nhiên ôm chặt bụng.

Ổ Tương Đình dừng bước chân, nhìn nàng: "Sao vậy?"

Sương Sương cắn môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta phải đi thay y phục."

Ổ Tương Đình vẫn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Trước khi Sương Sương đi nhà xí, hắn còn hỏi Sương Sương một câu, là có cần người đi cùng không.

Sương Sương giả vờ xấu hổ, liên tục lắc đầu.

"Vậy ta ngồi đây chờ nàng." Ổ Tương Đình nhẹ giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!