Biên tập: B3
Sương Sương bị hành động này làm cho sợ điếng người, nàng dùng bàn tay không bị khoá đẩy đối phương ra, nhưng lại dễ dàng bị Ổ Tương Đình bắt được. Hắn nắm tay Sương Sương, cơ hồ là nắn bóp chơi đùa.
Sương Sương chưa từng bị ai khinh bạc như vậy, tuy đối phương không cởi y phục của nàng, nhưng Sương Sương vẫn cảm thấy như bị đối phương hoàn toàn xâm phạm.
Nàng không biết đây là cảm giác gì, ngay cả tức giận nàng cũng không hề nghĩ đến, mà trong đầu nàng chỉ ngập tràn nỗi sợ hãi cùng với một nỗi xấu hổ không tên.
***
Nửa nén hương sau.
Gông xích chỗ cửa sổ đã sớm được mở ra, chỉ còn lại áo trong của Sương Sương rơi trên đất, còn chiếc yếm đỏ của nàng thì rơi ở trên mép giường.
Sương Sương xấu hổ chảy nước mắt, gắt gao cắn gối, nàng không muốn để thanh âm phát ra khỏi cổ họng, không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng mang theo nức nở nói: "Ngươi đã đủ chưa?"
Ổ Tương Đình ngẩng đầu lên, sắc môi đỏ bừng lạ lùng. Hắn hơi nhổm dậy, tiến sát mặt lại gần mặt Sương Sương, ngón tay vuốt ve cần cổ thon thả trắng nõn của nàng, trên cổ nàng có nhiều dấu vết rải rác, hắn lại dùng tay cởi dải lụa đang trói hai tay Sương Sương ra.
"Không chịu nổi sao?" Giọng hắn mang theo vẻ lười biếng, lại mang theo mấy phần thoả mãn.
Một tay Sương Sương được tự do, liền đưa lên lau nước mắt, thực sự là uất ức không chịu được, lúc nãy khi còn ở cạnh cửa sổ, Ổ Tương Đình bỗng hỏi nàng, hôn trên mặt hay là hôn phía dưới, nhất định phải chọn một.
Sương Sương nghe xong thì ngây ngẩn, rối rắm một hồi, dưới ánh mắt của đối phương nàng đã chọn cái trước, nhưng mà...
Nàng nghĩ đến lời mà Ổ Tương Đình nói với nàng, không kìm được mà giàn giụa nước mắt, nếu như nói đêm hôm đó Ổ Tương Đình để Sương Sương hầu hạ hắn là đánh nát kiêu ngạo của một Công Chúa, thì hôm nay Ổ Tương Đình càng giống như là ức hiếp nàng từ thể xác cho tới tinh thần, buộc nàng để lộ ra mặt yếu ớt nhất của nữ nhân.
Sương Sương căn bản không chịu nổi chuyện này, lần trước nàng không khóc, nhưng lần này nước mắt giống như nước vậy, cứ ào ạt chảy ra, chỉ mới một lúc thôi mà hai mắt nàng đã đỏ ửng.
Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không ngừng lại được, nhất là khi Sương Sương thấy Ổ Tương Đình vẫn áo mũ chỉnh tề, cùng lắm thì vạt áo chỉ hơi nhăn, còn nàng thì chật vật không chịu nổi... Nước mắt nàng lại cứ thế tuôn rơi.
Dường như Ổ Tương Đình cũng có chút kinh sợ khi nhìn thấy nước mắt của Sương Sương, hắn sững sờ một hồi mới thấp giọng nói: "Còn khóc nữa thì sẽ không thưởng bạc."
Sương Sương rưng rưng nhìn hắn, trừng mắt lên, bấy giờ mới hơi ngừng khóc.
Ổ Tương Đình xuống giường, một lát sau, hắn cầm y phục đến cho Sương Sương, để Sương Sương mặc vào.
"Đưa tay đây."
Sương Sương ngồi quỳ trên giường thút thít, đưa ra một bàn tay.
Ổ Tương Đình nhìn nhìn: "Cả hai tay."
Sương Sương yên lặng đưa nốt bàn tay còn lại ra, hai bàn tay trắng trắng mềm mềm xếp song song, lòng bàn tay hướng lên trên.
Ổ Tương Đình gỡ ngọc bội đeo bên hông xuống, thả vào trong lòng bàn tay Sương Sương.
Sương Sương vốn đang chảy nước mắt, vừa nhìn thấy ngọc bội, nước mắt liền ngừng lại.
Ngọc bội này là trân phẩm, ít nhất cũng có thể bán được mấy trăm lượng vàng.
Sương Sương chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Sương Sương hoàn toàn nín khóc, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngọc bội. Gương mặt trắng ngần của nàng vẫn còn vương nước mắt, mí mắt giống như được bôi nước nghiền từ cánh hoa đào lên, lỗ tai cơ hồ trắng hơn cả tuyết bị tóc đen che lại một nửa, trắng đen đan xen, càng tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Sương Sương ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, vì vừa khóc xong nên giọng nói có chút khàn khàn, nghe càng tăng thêm vài phần khác biệt.
"Còn nữa không?" Sương Sương hỏi.
Ổ Tương Đình đưa tay nhéo nhéo lỗ tai xinh xắn của Sương Sương, nói: "Lần sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!