Chương 13: Tại sao lúc Ổ Tương Đình không uống rượu còn đáng sợ hơn cả lúc hắn uống rượu?

Biên tập: B3

Trong phòng chỉ còn lại Ổ Tương Đình và Sương Sương.

Sương Sương dè dặt nhìn đối phương, lúc này tay nàng vẫn còn đang ở trong tay Ổ Tương Đình. Có thể dễ dàng nhìn thấy nỗi sợ hãi và khẩn trương trong mắt nàng, nàng sợ đối phương nhìn thấu trò lừa bịp của mình.

"Mặt bị người ta đánh?" Bàn tay còn lại của Ổ Tương Đình đưa lên sờ đầu Sương Sương, mái tóc Sương Sương đen mềm như lụa, suôn mượt còn sáng bóng, hắn vuốt ve đầu Sương Sương chẳng khác nào đang sờ đầu một con vật nhỏ.

Hành động này thường thể hiện tính chiếm hữu cùng xâm phạm, dường như Ổ Tương Đình là chủ nhân, mà người làm chủ nhân như hắn đang dạy dỗ sủng vật không nghe lời của mình.

Người đang bị dạy dỗ —— Sương Sương, thật ra thì nàng không quá thích hành động này, hành động này của Ổ Tương Đình khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác.

"Ừm." Sương Sương nhỏ giọng đáp một tiếng.

"Ai đánh?" Ổ Tương Đình tiếp tục hỏi.

Sương Sương hơi chần chừ, cuối cùng vẫn kiên định nói là do Tuyết Tàm động thủ.

Lời nàng vừa nói ra, Ổ Tương Đình liền cười một tiếng, tiếng cười kia không hề vui vẻ.

Trong lòng Sương Sương lộp bộp, Ổ Tương Đình phát hiện ra rồi sao? Nhưng tại sao hắn lại phát hiện được?

Ổ Tương Đình một lần nữa nắm lấy cằm Sương Sương, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo: "Nàng ta dùng tay nào đánh ngươi?"

"Tay phải." Thực sự là Tuyết Tàm đã dùng tay phải.

"Nhưng vết thương trên mặt ngươi lại không phải do tay phải gây ra." Ngón tay Ổ Tương Đình khẽ cọ cọ lên cái cằm trắng nõn của Sương Sương, giọng nói ung dung thong thả: "Có phải nhớ nhầm rồi hay không?"

Trong nháy mắt kia Sương Sương liền cảm thấy mình xong rồi.

Khi ấy nàng tự đánh mình, bởi vì thuận tay nên đã dùng tay trái đánh lên má trái của mình, mà Tuyết Tàm lại dùng tay phải đánh má trái của nàng.

"Tại sao không nói gì?" Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn Sương Sương, động tác càng thêm dịu dàng, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.

Sương Sương biết mình đã hoàn toàn lộ tẩy, dứt khoát không nói gì cả, nàng ghét Ổ Tương Đình vạch trần nàng, càng ghét hơn khi Ổ Tương Đình dùng giọng điệu đó để nói chuyện với nàng.

Nàng tự đánh mình, liên quan gì đến hắn? Vậy mà hắn lại lôi cái dáng vẻ tra hỏi ra, hừ.

Sương Sương nghĩ như vậy, chỉ nhìn vẻ mặt nàng cũng có thể đoán ra được mấy phần.

Ổ Tương Đình nhìn thấy biểu tình của Sương Sương thì ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hắn thả cằm Sương Sương ra, không nói thêm lời nào trực tiếp rời đi.

Sương Sương thấy hắn bất ngờ bỏ đi, ban đầu thì hơi sửng sốt, sau đó liền hừ lạnh một tiếng.

Nếu như Ổ Tương Đình không đến, Đỗ Nương sẽ tin lời nàng, nhất định sẽ trừng phạt Tuyết Tàm, bây giờ biến thành nàng tự bày trò, chắc chắn Đỗ Nương sẽ phạt nàng.

Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Sương Sương lập tức xấu đi, càng cảm thấy Ổ Tương Đình chính là trời sinh xung khắc với nàng.

***

Nhưng khiến cho Sương Sương kinh ngạc chính là, Tuyết Tàm vẫn bị phạt, nàng ta bị tước vị trí đầu bảng trong mười hai hoa khôi, phải xuống làm hoa nương bình thường.

Đèn lồng treo bức hoạ mười hai vị hoa khôi ở cửa vào Thược Kim Quật cũng được đổi, bổ sung thêm một vị hoa khôi vừa treo biển hành nghề năm nay.

Ở Thược Kim Quật thì việc từ hoa khôi biến thành hoa nương bình thường, đó không phải là chuyện nhỏ, đãi ngộ chính là khác nhau một trời một vực.

Trước đây là Tuyết Tàm chọn khách nhân, bây giờ nàng ta trở thành hoa nương bình thường, liền biến thành khách nhân chọn nàng ta, nói cách khác khi giá trị bản thân nàng ta bị kéo thấp, những khách nhân trước đây không được gặp nàng ta, hiện giờ đã có thể gặp được.

Ngoài điều này ra thì mọi thứ ăn ở của Tuyết Tàm đều kém hơn, chưa nói tới việc nàng ta phải đổi phòng, trước kia một tháng nàng ta có thể ngồi thuyền hoa đi dạo rất nhiều lần, bây giờ căn bản không được phép nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!