Biên tập: B3
Sương Sương nghe được lời này của Ổ Tương Đình thì thân thể không nhịn được mà run lên một cái.
Hắn nói muốn khoá nàng ở trên giường?
Thế thì Sương Sương nào còn dám thẳng thắn thân phận của mình nữa, nếu như Ổ Tương Đình phát hiện ra thân phận thật của nàng, chắc là sẽ thật sự giam nàng lại mất, nhưng hắn giam nàng làm gì cơ chứ?
Sương Sương sợ tới mức không dám cử động, nhưng vừa sợ lại vừa không kìm được tức giận, Ổ Tương Đình lại dám gọi nhũ danh của nàng, ai cho hắn cái lá gan này.
Ổ Tương Đình nói xong câu kia rồi cụng trán mình vào trán Sương Sương, mặt hắn cách Sương Sương gần đến vậy, lông mi Sương Sương khẽ run, cố gắng nặn ra một câu từ trong cổ họng.
"Ổ thiếu gia, ngươi uống say rồi." Bởi vì căng thẳng nên giọng Sương Sương có chút lí nhí: "Để ta đi lấy canh giải rượu cho ngươi."
Nói xong, nàng liền muốn chạy khỏi ngực đối phương, nhưng vừa mới nhổm dậy thì lại bị đối phương ấn xuống.
Sương Sương cảm nhận được bàn tay đối phương trượt từ bả vai nàng xuống đến hông, giống như một con linh xà, những chỗ bàn tay lướt qua làm toàn bộ lông tơ trên người Sương Sương dựng đứng.
Lúc này tinh thần nàng hoàn toàn bị kéo căng thành một đường thẳng, chẳng biết tại sao, Sương Sương cảm thấy khi Ổ Tương Đình say rượu còn kinh khủng hơn nhiều so với bình thường.
"Canh giải rượu?" Đầu lưỡi Ổ Tương Đình phun ra ba chữ, mặc dù tướng mạo của hắn nữ tính, nhưng giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh được phát ra từ một loại nhạc cụ, lại bởi vì uống say mà giọng nói của hắn còn mang theo tia say nồng, nhiều thêm một phần mờ ám.
Sương Sương gật đầu: "Đúng, canh giải rượu."
Ổ Tương Đình có chút chậm chạp chớp chớp mắt, dường như trong mắt đầy sao trời, vừa sáng vừa sâu thẳm.
Một lát sau, hắn buông lỏng Sương Sương, giọng nói cũng dần trở nên lạnh lùng: "Không cần, tối nay cũng đã muộn rồi, ngươi đi nghỉ đi."
Sương Sương nghe được lời này thì vội vàng đứng lên, chẳng qua là trước khi đi nàng có chút do dự, mình cũng coi như đã bị đối phương hết ôm lại sờ, mặc dù không có vào hành phòng, nhưng Ổ Tương Đình cũng nên thưởng nàng một chút chứ.
Nghĩ vậy nên Sương Sương không trực tiếp rời đi, mà đứng bên cạnh bàn, khi đã chắc chắn rằng ở khoảng cách an toàn này Ổ Tương Đình không thể nào đưa tay ra kéo nàng vào lòng được nữa, bấy giờ nàng mới nhỏ giọng nói: "Ổ thiếu gia, cái đó..."
Từ trước tới nay nàng chưa từng xin tiền của ai, trước đây đều là nàng khen thưởng người khác.
Ổ Tương Đình quay đầu nhìn nàng.
Sương Sương suy nghĩ thật lâu, mãi sau mới đỏ mặt nói: "Ổ thiếu gia có thể thưởng bạc cho ta không?"
Ổ Tương Đình thay đổi tư thế, đưa tay trái lên chống cằm, dáng vẻ lười biếng, đôi môi đỏ mọng của hắn hé mở: "Không được."
***
Quá ư nhục nhã!
Tìm Ổ Tương Đình xin tiền đúng là quá ư nhục nhã!
Ổ Tương Đình đúng là cái đồ vắt cổ chày ra nước, vậy mà hắn lại nói không được, thật là quá đáng, mình đẹp như vậy, còn dịu dàng như vậy, thế nhưng một chút tiền thưởng cũng không lấy được?
Chẳng lẽ Ổ Tương Đình giàu có đến mức ấy là vì keo kiệt sao?
Sương Sương giận đến nỗi không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng phải đi xuống giường uống đầy một bụng nước lạnh!
Uống đầy một bụng nước lạnh xong, kết quả là ngày hôm sau Sương Sương bị đau bụng, còn đau đến mức không xuống nổi giường.
Thược Kim Quật có một vị Tạ đại phu, nhưng Sương Sương không muốn để cho Tạ đại phu khám bệnh.
Nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng lời nói hết sức kiên quyết: "Ta không sao, không cần Tạ đại phu khám, Liên Đại, ngươi đưa Tạ đại phu ra ngoài."
Tạ đại phu vẫn là dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ như cũ, bê theo hòm thuốc đứng ở cửa mà không đi vào, tất nhiên là hắn có thể nghe được tiếng của Sương Sương, hắn cười một tiếng: "Vậy nàng định đau nguyên một ngày sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!