"Bà ơi, chuyện tìm người bà phải hỏi bảo vệ chứ."
Tô Thanh Ngư buông lời rồi bước vào lối thoát hiểm.
Phía sau, ánh mắt bà lão dõi theo cô chứa đầy hận ý.
Tô Thanh Ngư bật đèn pin, luồng sáng rực rỡ xé tan màn đêm dày đặc trên cầu thang.
Ngước nhìn lên không phải trần nhà mà là bậc thang.
Không gian bị bẻ cong méo mó, cầu thang xoắn ốc xuống dưới, cầu thang quái dị này khiến cô cảm thấy bất an.
Ánh đèn trong tay liên tục dao động, soi rõ từng bước đi.
"Xèo xèo xèo—"
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhíu mày: "Chỗ kia có thứ gì đó."
Vô Tâm rút kiếm phóng tới, ghim chặt sinh vật đó vào tường.
Quái vật mang nửa khuôn mặt đang bò lổm ngổm trên những bậc thang trần nhà.
Ánh đèn của Tô Thanh Ngư vừa chiếu tới, dù thân thể nó bị cố định nhưng cổ nó vẫn có thể kéo dài như rắn độc lao thẳng tới.
"Tất cả những vật hữu hình đều không đáng sợ."
Tô Thanh Ngư thẳng tay túm lấy cái cổ dài ngoẵng của nó, cảm giác mềm oặt như bọt biển: "Nếu không phải do quy tắc cho phép ra tay, tao cũng chẳng cất công xuống đây tìm mày. Trốn ở nơi bảo vệ vĩnh viễn không đặt chân tới, mày cũng khôn đấy."
"Xèo xèo xèo—"
Con quái vật chỉ có nửa dưới khuôn mặt người, nửa trên như bị lưỡi dao cắt, bên trong là lớp thịt máu đang giật giật.
"Thả ta ra... khục khục khục... cô thả ta, ta sẽ dẫn cô ra ngoài..."
Lý do Tô Thanh Ngư dám ra tay là vì quy tắc có nói, người thử thách có thể khống chế quái vật trước khi báo cảnh sát.
Điều này chứng tỏ, sức tấn công của quái vật nằm trong phạm vi có thể đối phó.
Hơn nữa lúc trước, khi Tô Thanh Ngư và Văn Tuyết Trà xuống cầu thang, thứ này đã chạm tóc, giả giọng nói, nắm tay dẫn dụ họ đi sai đường... chứng tỏ nó tồn tại dưới dạng vật chất, có thể chạm vào được.
Sức tấn công không cao, có thể tiếp xúc, chỉ là diện mạo hơi kinh dị mà thôi.
Tô Thanh Ngư hoàn toàn không run sợ, bất kể quái vật nói gì cô đều phớt lờ, vặn cổ nó thành hình bánh quẩy rồi lôi xềnh xệch xuống cầu thang.
Thời gian gấp rút, cô cần nhanh chóng quay lại chỗ Văn Tuyết Trà.
Cứ thế đi xuống, cuối cùng cô cũng đến trước một cánh cửa.
Nhưng lại không phải cửa thoát hiểm.
Tô Thanh Ngư liếc nhìn đồng hồ, thời gian trôi nhanh chóng mặt.
Nửa khuôn mặt kia cười quái dị: "Khục khục khục... ta nghe thấy tiếng còi cảnh sát rồi... cô không đến kịp đâu..."
Trên cửa dán nhãn "Phòng giám sát", bên ngoài là kính mờ, không nhìn rõ bên trong.
Không bật đèn thì không có "phòng giám sát".
"Phòng giám sát" này không được coi là một tầng riêng mà giống như căn phòng nhỏ được dựng tạm ở góc cầu thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!