Vừa định mở miệng hỏi thêm về chuyện của Khương Nghiên, Tông Tinh Trạch ngước lên liền bắt gặp nụ cười nhàn nhã của Tịch Quan Minh cứng đờ nơi khóe môi. Hiếm khi thấy anh có biểu cảm này, y lập tức tò mò, rướn cổ lại gần hỏi ngay, "Ơ, cậu bị gì đấy? Cái vẻ mặt gì đây hả?"
Vừa dứt lời, y liền cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính, lập tức thốt lên đầy kinh ngạc, "Ối giời ơi! Cuối cùng thì Tư Húc cũng không nhịn nổi mà ra tay rồi hả?"
Thấy Tịch Quan Minh hoàn toàn phớt lờ mình, Tông Tinh Trạch vươn tay chọc chọc vào tay anh hai cái, hỏi tiếp, "Mà cậu kiếm đâu ra thằng này đấy? Cả cái Kim Tước Hoa này kiếm mỏi mắt cũng chẳng thấy ai dám đối đầu với Tư Húc trắng trợn thế đâu nhé. Hay cậu hứa hẹn cho nó cái gì rồi?"
Tịch Quan Minh chỉnh lại âm lượng tai nghe, hỏi ngược, "Dựa vào đâu mà nghĩ cậu ta là người của tôi?"
Tông Tinh Trạch phì cười, "Ơ kìa, cần gì dựa vào đâu? Bây giờ cả Kim Tước Hoa ai mà chả biết nó là đàn em ruột của hội trưởng! Đi đến đâu cũng miệng trước miệng sau nhắc cậu lia lịa, ai không biết còn tưởng hai người có thâm tình gì ấy!"
Tịch Quan Minh nheo mắt, "Cậu điều tra cậu ta rồi?"
Tông Tinh Trạch bĩu môi, "Điều tra làm gì? Cái hôm nó cầm đôi chổi lau nhà "Phương Thiên Họa Kích" xông vào đánh trận trong nhà thể chất đã thành giai thoại bất hủ rồi. Hai ngày liền, bảng tin WeChat của trường tràn ngập tin tức về nó."
Thấy anh im lặng, Tông Tinh Trạch lại ghé sát hơn, "Sao tự nhiên câm luôn rồi? Nói nghe coi, cậu rốt cuộc làm sao thu phục nó vậy? Tôi cũng muốn tìm một con chó săn ngoan ngoãn thế này nè! Cái tên Tư Húc đó nhìn là thấy ghét, tôi ngứa mắt hắn lâu lắm rồi." Y cười cười nói tiếp, nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ chưa nói ra, Lúc cần thiết, biết đâu còn có thể nhân cơ hội đâm Tịch Quan Minh một nhát.
"Cậu ta không phải là chó của tôi." Tịch Quan Minh hờ hững nói.
Tông Tinh Trạch cười khẩy, "Trước mặt tôi còn bày đặt làm màu? Mà khoan, cái bàn cờ vua quốc tế cậu để ngoài bàn trà đâu rồi? Sao không chơi nữa?"
"Thu lại rồi."
Trong màn hình, những chiếc lá đồng đỏ trải một lớp dày trên mặt đất trong rừng sồi. Thiệu Dã kiêu ngạo hất cằm lên, chẳng có chút nào giống người sắp bị hội đồng, mà trông như cậu một mình sắp xử đẹp cả đám bên kia.
Tư Húc vốn cũng không nhất thiết phải ra tay với Thiệu Dã. Hắn vừa bị gia đình giam lỏng sau vụ đua xe ở Thiên Nhận Sơn hồi hè, xe cũng bị thu, mẹ hắn còn bảo rằng phải xem biểu hiện trong học kỳ này rồi mới quyết định có trả lại hay không. Thế nên, hắn không muốn gây ra chuyện lớn, nhất là khi sau lưng Thiệu Dã còn có tên ngụy quân tử đáng ghét Tịch Quan Minh đó.
Có khi anh ta chẳng thèm quan tâm sống chết của Thiệu Dã, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta sẽ nhân cơ hội gây chuyện, lúc đó rắc rối lại càng chồng chất.
Tư Húc khoanh tay trước ngực, nhìn Thiệu Dã một lúc lâu rồi hỏi một câu đầy hoài nghi, "Mày bị Tịch Quan Minh bỏ bùa à?"
Thiệu Dã trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy khinh bỉ, "Bỏ bùa? Mày mê tín vừa thôi! Hội trưởng nhà tao dùng nhân cách thu phục lòng người nhé!"
Tư Húc: …
Nhân cách cái con khỉ!
Hắn nghiến răng chửi thầm hai câu, sau đó hỏi tiếp, "Mày định bám theo Khương Nghiên mãi à?"
Thiệu Dã nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu, "Ủa? Người suốt ngày bám theo Khương Nghiên hình như là mày chứ?"
Trời đất chứng giám! Ngày nào cũng chạy theo Khương Nghiên không tha là ai chứ? Nếu không phải Tư Húc cứ bày trò tạo tình huống gặp gỡ vô tình có sắp đặt, thì cậu cũng chẳng phải lúc nào cũng để mắt đến chuyện này, đến mức thời gian tập luyện của cậu cũng bị cắt giảm đáng kể!
"Tao với Khương Nghiên là…"
Là cái gì đây?
Tư Húc nghẹn lời, nói trắng ra là chẳng biết phải giải thích kiểu gì, cuối cùng chỉ có thể tức tối quát lên, "Tịch Quan Minh cho mày cái gì, tao cho gấp đôi! Sau này tránh xa Khương Nghiên ra!"
"Không đời nào! Những gì lão đại cho tao, mày có cho nổi không?" Thiệu Dã cự tuyệt thẳng thừng.
"Rốt cuộc anh ta cho mày cái gì?" Tư Húc hỏi. Theo hắn biết, từ trước đến giờ Tịch Quan Minh chẳng từng hứa hẹn hay trao cho Thiệu Dã bất kỳ lợi ích nào. Ít nhất là trên bề mặt thì trông có vẻ vậy.
Trước màn hình, Tịch Quan Minh hơi ngả người ra sau, đôi mắt dài híp lại, nhìn Thiệu Dã trên màn hình, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Bên cạnh, Tông Tinh Trạch không nghe được cuộc đối thoại, thấy hai bên cứ đứng đó mãi mà chưa động thủ, sốt ruột đến mức muốn lao vào giục đánh nhau. Y vươn tay định gỡ tai nghe của Tịch Quan Minh xuống, "Nói cái gì vậy? Để tôi nghe với!"
Tịch Quan Minh nghiêng đầu nhìn y một cái, ánh mắt nhàn nhạt. Tông Tinh Trạch bĩu môi, rụt tay lại, lầm bầm, "Đúng là keo kiệt."
Trong màn hình giám sát, Thiệu Dã đứng dưới tán cây sồi cổ thụ, những chiếc lá đỏ lượn vòng trong gió, nhảy múa như những cánh bướm. Ánh nắng chiều thu xuyên qua tán lá rậm rạp, phủ lên người cậu một vầng sáng ấm áp, trông chẳng khác gì được thần thánh ban phước. Cậu dõng dạc tuyên bố, "Một tương lai tươi sáng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!