Ngay khi vừa mở miệng, Thiệu Dã lập tức cảm nhận được đôi giày da đạp trên ngực mình bất ngờ ấn mạnh thêm một chút. Nhưng còn chưa kịp nghĩ xem Tịch Quan Minh đang tính làm gì, lực đạo ấy bỗng dưng buông lỏng, bàn chân cũng dời đi khỏi người cậu.
Tịch Quan Minh cúi đầu nhìn vào đôi mắt có chút mông lung của Thiệu Dã, giọng điệu đầy áy náy, "Xin lỗi nhé, tôi đang mải suy nghĩ nên không nhìn đường, lỡ giẫm lên cậu mất rồi. Đau không? Có sao không?"
Thiệu Dã ồ một tiếng, chẳng chút nghi ngờ sự chân thành trong lời xin lỗi của anh, còn rất hào sảng mà xua tay, "Không sao, không đau đâu. Hội trưởng, anh cứ mạnh chân hơn cũng được."
Tịch Quan Minh khẽ cười, "Tôi đạp mạnh hơn làm gì?" Anh hơi cúi xuống, ánh mắt chậm rãi lướt từ mặt xuống tận chân Thiệu Dã, đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Trên người Thiệu Dã lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần bơi xanh đậm in họa tiết, cứ thế nằm xoài ra trên sàn mà chẳng hề có chút cảnh giác nào, cũng không sợ người khác làm gì mình.
Nhưng nghĩ lại, cậu đánh giỏi như thế, một đám hơn chục người xông vào còn bị cậu đập cho nát bét, đúng là chẳng có gì phải sợ thật.
Tịch Quan Minh dời mắt trở lại khuôn mặt Thiệu Dã, bật cười, "Nhưng mà này, Thiệu Dã, sao cậu lại nằm đây thế? Nếu muốn ngủ thì về ký túc xá mà ngủ đi. Còn nữa, khóe miệng sao tím bầm cả rồi?"
Thiệu Dã tức tối phồng má, "Vừa mới đánh một trận với đám ngu đó."
Nghĩ lại vẫn còn bực, hồi nãy ra tay hơi nhẹ rồi, nếu không phải đang ở trường, nếu không phải đại ca còn chưa chính thức nhận cậu làm đàn em, thì cậu đã đập cho tụi nó đến nỗi cha mẹ nhận không ra luôn rồi!
Tịch Quan Minh ra vẻ như chẳng hề biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ hơi nhíu mày, giọng điệu đầy vẻ trách cứ, "Cậu còn chưa dự hết buổi hội thảo do hội học sinh tổ chức nữa mà, sao lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời vậy?"
Thiệu Dã tức khắc gào oan, "Là tụi nó ra tay trước mà! Hội trưởng, em chỉ là phòng vệ chính đáng thôi! Chẳng lẽ lại nằm im mặc kệ cho tụi nó đánh à?!"
"Hửm? Thế thì không được thật." Tịch Quan Minh thả lỏng chân mày, thong thả hỏi, "Là ai mà gan to vậy, dám gây chuyện vào lúc này?"
Thiệu Dã lắc đầu, "Em cũng chẳng biết."
Giọng điệu nghe có chút tủi thân, khóe môi Tịch Quan Minh lại càng cong lên, anh chậm rãi nói, "Không sao, lát nữa tôi về trích xuất camera giám sát là biết ngay thôi."
Thiệu Dã hào hứng, "Hội trưởng, sau khi tóm được bọn nó thì xử lý sao đây?"
Tịch Quan Minh thản nhiên đáp, "Đương nhiên là xử lý theo nội quy trường rồi."
Nghe vậy, Thiệu Dã lập tức xị mặt. Nếu làm theo nội quy trường thì tụi nó chỉ bị cảnh cáo, ghi biên bản, cùng lắm là dính cái kỷ luật, thế thì quá nhẹ!
Tịch Quan Minh thấy vậy liền hỏi, "Sao? Cậu có ý kiến gì khác à?"
Thiệu Dã gật đầu lia lịa, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn, "Có cách nào cho tụi nó thảm hơn chút không?"
Tịch Quan Minh cười nhạt, "E là không được đâu. Hội học sinh làm gì cũng phải theo quy định."
Ha! Biết ngay mà!
Hội trưởng này đúng là công tư quá mức phân minh! Hoặc có thể là với anh, cậu vẫn chưa đủ tư cách để được ưu ái.
Không sao! Cậu tin mình làm được! Phải tiếp tục cố gắng thôi!
Tịch Quan Minh thật sự không hiểu nổi trong đầu Thiệu Dã đang nghĩ cái gì, chỉ thấy đôi mắt cún con vừa mới tiu nghỉu trong chớp mắt bỗng sáng rực lên, tràn ngập hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Anh đứng thẳng dậy, cúi xuống nhìn Thiệu Dã vẫn còn nằm lăn ra đất, "Cậu còn đứng dậy nổi không đấy? Có cần tôi gọi người đưa đi phòng y tế kiểm tra không?"
Thiệu Dã vội xua tay, "Không không không, em tự đứng dậy được! Chỉ là hơi mệt, muốn nằm nghỉ tí thôi."
Hơn nữa, giờ này chắc bác sĩ trường đang bận sấp mặt, đám mười mấy tên vừa bị cậu đập cho nhừ tử chắc còn thảm hơn nhiều.
Vừa nói, Thiệu Dã vừa chậm rãi ngồi dậy. Khi cậu cử động, những giọt nước long lanh từ làn da màu mật chảy dọc theo cơ ngực săn chắc, lướt qua múi bụng rắn rỏi, cuối cùng biến mất dưới đường viền của chiếc quần bơi.
Ánh mắt Tịch Quan Minh vô thức bị hút theo quỹ đạo của giọt nước đó. Nhưng tiếc quá, phía dưới không nhìn tiếp được nữa rồi… ủa mà khoan, tiếc cái gì mà tiếc nhỉ?!
Thiệu Dã thấy nét mặt anh hơi lạ, liền cúi xuống xem thử. Không có gì bất thường mà? Làm cậu còn tưởng quần bơi bị loang màu vì ngấm nước chứ, hú hồn!
"Hội trưởng?" Cậu gọi một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!