Chương 6: (Vô Đề)

Thiệu Dã gật đầu liên tục, hùa theo lời Tịch Quan Minh, "Bọn họ cứ chờ lúc hội trưởng không có mặt để làm loạn, chứng tỏ là chả coi hội trưởng ra gì! Hội trưởng nhất định phải trừng phạt thật nặng vào! Đúng rồi, em còn thấy cả người của hội học sinh tham gia nữa, lần này chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi hội nhỉ?"

Trong lòng cậu vui như mở hội, nghĩ bụng lần này mình coi như lập công rồi, liệu có thể được mở một cái cửa sau nho nhỏ để vào hội học sinh không nhỉ? Cậu thực sự rất muốn dốc lòng dốc sức phục vụ hội trưởng!

Nhưng Tịch Quan Minh lại đáp, "Chuyện này không phải mình tôi quyết định được, còn phải đợi hội đồng kỷ luật bỏ phiếu."

Thiệu Dã chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Nhưng vừa nãy thầy hiệu trưởng bảo hội trưởng xử lý mà?"

Tịch Quan Minh cười nhẹ, "Thầy nói thế thôi, chứ làm sao mà không quản chứ? Tôi chủ yếu phụ trách điều tra nguyên nhân và diễn biến sự việc thôi."

Thiệu Dã à một tiếng, trong lòng thầm nghĩ hội trưởng vất vả quá đi mất.

Tịch Quan Minh thu dọn giấy bút trên bàn, ngẩng đầu nhìn cậu, "Nhưng mà, bạn học Thiệu Dã, muộn thế này rồi, sao cậu lại ở đây?"

Thiệu Dã không ngờ hội trưởng lại hỏi chuyện này, nhất thời không biết trả lời sao. Chẳng lẽ lại nói thật là do trong tiết tự học tối ngủ quá ngon, sợ về ký túc xá rồi không ngủ được nữa, nên trốn luôn phần còn lại, chạy ra nhà thể chất xả năng lượng?

Cậu cười gượng ha ha, đầu óc xoay nhanh như chong chóng, nhưng đáng tiếc là chong chóng này lại không có cánh quạt, quay mãi cũng không ra được tí gió nào.

"À… cái này…"

Tịch Quan Minh thấy cậu trả lời không nổi, lại hỏi tiếp, "Còn ăn mặc kiểu này? Sao không mặc đồng phục? Đồng phục của cậu đâu?"

"Ở phòng dụng cụ bên cạnh." Cậu chột dạ đáp.

"Sau này đừng như vậy nữa." Tịch Quan Minh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Dạ, hội trưởng."

Hành lang tối om, đèn trần theo từng bước chân mà lần lượt sáng lên. Thiệu Dã theo sau Tịch Quan Minh, tò mò hỏi, "Hội trưởng, em gọi điện cho anh sao không ai nghe máy vậy?"

Tịch Quan Minh giải thích, "Tôi để quên điện thoại trong văn phòng."

"Vậy để em đi lấy giúp anh nhé."

"Không cần, tôi tự lấy, tiện thể nhập danh sách vào máy luôn."

"Vậy để em đi cùng hội trưởng nha." Cậu tận dụng từng cơ hội nhỏ nhất để lấy lòng Tịch Quan Minh.

"Đi cùng cái gì?"

"Bên ngoài trời tối lắm rồi, mấy người trong hội học sinh chắc cũng về ký túc cả rồi, em đi với hội trưởng một chuyến, tiện xem có gì cần giúp không."

Tôi đâu phải,  Tịch Quan Minh nói được nửa câu thì bỗng dưng dừng lại, không biết nghĩ gì mà lại quay sang nhìn cậu, cuối cùng phất tay bất lực, Thôi kệ, tùy cậu.

Thiệu Dã hí hửng theo đuôi Tịch Quan Minh vào văn phòng. Thực ra hội trưởng cũng chả có gì cần cậu giúp, thế là cậu ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa bên ngoài, hai tay ôm cốc nước, mắt mở to tò mò quan sát xung quanh.

Thì ra đây chính là nơi hội trưởng làm việc, không biết bao giờ mình mới có thể đường hoàng ra vào nhỉ?

Khoan đã, hôm nay mình cũng đâu có lén lút đâu!

So với việc trước đây chỉ có thể đứng từ xa nhìn hội trưởng, thì bây giờ đúng là một bước nhảy vọt mang tính đột phá. Chỉ cần tiếp tục cố gắng, sớm muộn gì cũng có ngày cậu nắm được hội trưởng trong tay, hoặc là hội trưởng nắm cậu trong tay.

Thiệu Dã ngồi đó tự mình ảo tưởng, nhìn sang phía Tịch Quan Minh đang chăm chú làm việc. Trước mặt hội trưởng đặt một chiếc laptop, đôi tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, tiếng gõ lách cách vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Còn về vụ ẩu đả tập thể bị hai cây chổi hù dọa ngay từ lúc mới chớm, ngoại trừ việc đám học sinh tham gia nhận thêm một vết nhơ trong hồ sơ kỷ luật, thì cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì khác. Đứa nào đáng bị đuổi thì bị đuổi, đáng bị ghi sổ thì bị ghi sổ. Tịch Quan Minh chỉ mất một buổi sáng để xử lý xong gọn lẹ, không chút nhân nhượng. Hội đồng kỷ luật cũng gật đầu thông qua ngay lập tức.

Để ngăn chặn mấy vụ việc tệ hại như vậy tái diễn, hội học sinh tổ chức một chuỗi tọa đàm tư tưởng dài tận nửa tháng, đảm bảo nhồi nhét tinh thần tuân thủ nội quy vào đầu từng học sinh Kim Tước Hoa. Thầy hiệu trưởng già ngồi trên khán đài, lặp đi lặp lại câu, đây là trường Kim Tước Hoa, không phải sàn đấu quyền anh, trước khi động tay động chân thì nghĩ tới thân phận mình, nghĩ tới bố mẹ mình, nghĩ tới tương lai của mình.

Đám học sinh bên dưới ngáp lên ngáp xuống, thậm chí còn bàn nhau trong group chat về cách đánh nhau sao cho tránh được ánh mắt của nhà trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!