Chương 50: (Vô Đề)

Ngoài cổng đá, đám đệ tử phái Côn Luân mặt nhìn nhau, lòng đầy tuyệt vọng.

Đường này xem ra không ổn thật rồi. Còn mấy đường khác ư? Đám ma tu kia tuy có hơi lười biếng trong việc tuần tra, nhưng cũng đâu có mù.

Hơn nữa, đã đến nước này thì chắc chắn Ma Tôn sau cánh cửa đá biết rõ bọn họ ở đây rồi. Nếu không, sao hắn lại kêu đại sư huynh của họ vào mà không tiện tay bảo Ma Long xử lý luôn cả đám? Chắc là nể mặt đại sư huynh, không muốn làm khó quá thôi.

Mà khoan đã… Không lẽ lão Ma Tôn muốn nhân cơ hội này hành hạ đại sư huynh của bọn họ?

Nghĩ đến đây, ai nấy lại càng thêm chua xót. Nhớ ngày xưa, đại sư huynh ở Côn Luân phong độ biết bao, ngạo nghễ biết bao, vậy mà giờ phải đi làm chó săn cho Ma Tôn. Đúng là tủi nhục đến chết mất!

Mọi người thở dài sườn sượt, sau đó liếc nhau một cái, tiếp tục truyền tay quyển tiểu thuyết đang đọc dở. Hiện tại, điều duy nhất họ có thể làm là bớt gây phiền phức cho đại sư huynh. Thế là cả đám tự giác xếp hàng ngay ngắn, quay về quỷ lao, tiếp tục nhấm nháp đùi gà.

Lúc này, phía sau cánh cửa đá. Thiệu Dã thò đầu ra, tò mò quan sát cảnh tượng bên trong.

Trong căn thạch thất rộng lớn nhưng tối tăm, chỉ có duy nhất một chiếc đèn lồng sáu góc tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Ở chính giữa phòng, Tiết Độ đang ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, khí tràng tĩnh lặng. Sau lưng hắn là một bức tường đá được chạm khắc hình một con cửu đầu long (rồng chín đầu), mười mấy con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thiệu Dã.

Bị cả đống mắt trợn trừng nhìn, Thiệu Dã rợn tóc gáy. Nhưng cậu cũng không phải dạng vừa, bèn trừng mắt nhìn lại. Con rồng dường như giật mình một chút, sau đó vùng vẫy định lao ra khỏi bức tường dạy cho cậu một bài học. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tiết Độ chỉ khẽ nâng tay, con rồng lập tức rút lại, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Thiệu Dã cười thầm trong bụng, vội vàng chạy lại gần, "Tôn thượng, quần áo của ngài sao thế?"

"Bẩn." Tiết Độ đáp ngắn gọn.

Thiệu Dã cúi đầu nhìn tấm áo choàng của hắn từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng không thấy có chỗ nào bẩn. Nhưng mà thôi, thân là hộ pháp, việc của cậu là nghe lệnh, không phải hỏi nhiều.

Trong thạch thất có sẵn tủ quần áo, thế là Thiệu Dã lập tức xông tới, hăng hái lấy một bộ sạch sẽ mang lại, rồi nhiệt tình giúp Tiết Độ cởi áo.

Tiết Độ đã đứng dậy từ lúc nào, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn cậu vui vẻ gấp gọn bộ quần áo cũ để qua một bên. Chỉ là đổi bộ đồ thôi mà vui đến mức này?

Thiệu Dã ngẩng đầu, hỏi, "Tôn thượng, có cần thay luôn đồ bên trong không?"

Tiết Độ cau mày. Cái này mà cũng phải hỏi? Quần hắn trắng thế kia, bẩn hay không nhìn một cái là biết.

Cố tình giả ngu đây mà.

"… Thay."

Thiệu Dã ờm một tiếng, chẳng thấy có gì sai sai, liền ngồi xổm xuống giúp Tiết Độ c** q**n. Vết sẹo trên chân hắn so với phần thân trên có vẻ ít hơn, nhưng nhìn thấy vẫn khiến Thiệu Dã nhói lòng. Cậu thầm trách bản thân, nếu mình có thể tìm được tôn thượng sớm hơn, thì đã không để người ta chịu khổ đến mức này.

Sau khi cởi xong quần, Thiệu Dã vô thức ngẩng đầu lên, rồi khựng lại.

Quào, gió quá tai.

Tiết Độ cúi đầu nhìn ánh mắt đờ đẫn của cậu, thầm cười trong bụng. Xem đi, quả nhiên là một tên d* x*m.

Thiệu Dã nhanh chóng hoàn hồn, rụt ánh mắt lại. Nhưng trong lúc giúp Tiết Độ mặc quần, cậu vẫn không nhịn được mà lén liếc xuống đôi ba lần. Cậu nghĩ, chuyện này không thể trách cậu được, vì nó thực sự hơi bị lớn luôn á. Không hổ danh là tôn thượng mà!

Trong quá trình mặc quần, Thiệu Dã còn vô tình chạm vào một cái. Cậu lập tức rụt tay lại, ánh mắt có chút hoảng hốt, rồi giả vờ trấn định, nhanh chóng cột chặt đai lưng.

Tiết Độ nhìn cậu đầy chắc chắn, tên này tuyệt đối cố ý.

Sau khi thay xong từ trong ra ngoài, Thiệu Dã tràn đầy cảm giác thành tựu. Cậu thực ra muốn ở lại trò chuyện thêm với tôn thượng, nhưng lại sợ làm phiền hắn luyện công, đành chắp tay nói, "Tôn thượng, thuộc hạ cáo lui."

Tiết Độ khẽ "Ừm" một tiếng, không giữ cậu lại.

Thiệu Dã luyến tiếc xoay người rời đi.

Tiết Độ nhìn theo bóng lưng cậu, thắc mắc không biết cậu ôm hết đống quần áo cũ của mình đi làm gì?

Lúc sắp ra đến cửa, Thiệu Dã ôm cả chồng quần áo bỗng khựng lại, quay đầu lại nhìn Tiết Độ bằng ánh mắt đầy mong chờ đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!