Chương 5: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa lăm lăm hai cây chổi lau đã được ngâm nhúng kỹ lưỡng trong bồn cầu, Thiệu Dã sải bước đầy khí thế quay lại trước cửa phòng tập. Cánh cửa khép hờ, bên trong đám học sinh đã đánh nhau tưng bừng, náo nhiệt hơn cả chợ vỡ.

Thiệu Dã không khách sáo, lấy ngực húc mạnh một cái, cửa liền bật mở. Trước mắt là một cảnh hỗn loạn không khác gì chiến trường thời cổ đại, đấm, đá, móc mắt, thọt mũi, tát vả, giật tóc, có vũ khí thì quất vũ khí, không có thì lấy nắm đấm mà chơi, chiêu bẩn chiêu hèn gì cũng bung ra hết. Không chỉ đám học sinh nghèo mà ngay cả lũ quý tộc vốn ngày thường chảnh chọe cũng mất hết hình tượng, ghế bàn bay vèo vèo, tiếng va chạm thùng thùng, có đứa quần sắp tụt đến nơi mà miệng vẫn còn cạp chặt cánh tay đối thủ.

Quá đỉnh! Phải nói là quá đỉnh!

Thiệu Dã nhìn một hồi, linh quang lóe sáng, bèn chập hai cây chổi vào một tay, rảnh tay còn lại móc điện thoại ra, giơ lên quay lại một đoạn video ngắn.

Bước đầu tiên để bảo vệ hòa bình trường học, dăng lên story đã!

Kèm theo dòng caption: Mấy bạn đừng đánh nhau nữa mà!

Làm xong việc quan trọng, Thiệu Dã mới chịu đút điện thoại lại vào túi. Hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt chổi, khí thế hệt như Trương Phi hét một tiếng khiến quân Tào chạy mất dép ở dốc Trường Bản, hướng về đám học sinh đang quần ẩu mà gầm lên, "Tất cả dừng tay cho tôi!!!"

Tiếng rống quá vang, chấn động như sấm rền, nhất thời át luôn cả âm thanh hỗn loạn trong phòng. Đám học sinh theo phản xạ đều quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng tay chân vẫn không chịu ngừng. Nhìn thấy Thiệu Dã lù lù xuất hiện, ai nấy đều hoang mang, thằng này là đứa nào vậy? Tự nhiên nhảy vào cản đánh nhau làm gì? Cầm hai cây chổi mà làm như lăm lăm khẩu súng máy, không nghe lời nó là bị "tạch tạch" hết chắc?

Lườm nguýt xong, ai nấy lại tiếp tục quần nhau với đối thủ.

Trong đám đông, Lục Nhất Hành liếc mắt một cái liền nhận ra ngay đây là thằng tối qua đã cứu Khương Nghiên từ tay mình. Chưa biết chừng, nó chính là đứa chạy đi tố giác với nhà trường! Lục Nhất Hành lập tức nháy mắt ra hiệu cho mấy thằng bạn, bỏ qua mấy chuyện khác, giờ phải túm lấy thằng này, đánh cho một trận nên thân để hả giận trước đã!

Bốn, năm thằng lập tức xông về phía cửa. Nếu là ngày thường, Thiệu Dã muốn đối phó tụi nó cũng phải tốn kha khá công sức, nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay, cậu cảm thấy bản thân cần phải cho chúng nó hiểu rõ ai mới là cha của phòng tập này.

Thấy người đến gần, Thiệu Dã thong dong giơ hai cây chổi lên. Đám kia hơi khựng lại, nghĩ thầm đây là nghi thức khai chiến kiểu gì vậy?

Rồi bọn chúng nghe thấy Thiệu Dã hắng giọng, lại dùng giọng rống trời long đất lở mà quát, "Các bạn học chú ý! Các bạn học chú ý! Hai cây chổi này vừa được tôi nhúng kỹ trong bồn cầu! Xíu nữa mà vung lên thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn, à không nước bồn cầu lại mặn! Đứa nào muốn nếm mùi thì cứ việc đánh tiếp đi!"

Mấy thằng đang định xông vào lập tức đông cứng, đứng chết trân tại chỗ. Cả căn phòng vốn còn đang ồn ào cũng lập tức im bặt. Phía trước Thiệu Dã thậm chí còn trống ra một khoảng lớn.

Toàn bộ học sinh trong phòng tập nhìn Thiệu Dã với ánh mắt như thể đang nhìn một con quỷ đội lốt người. Thằng này bị bệnh hả?! Cầm cái chổi tẩm bồn cầu còn đáng sợ hơn cầm súng máy nữa!

Thiệu Dã chậc một tiếng, rồi từng bước đi về phía đám đông. Cậu bước một bước, đám học sinh lùi một bước. Cả căn phòng lập tức tách ra làm đôi, như thể Moses rẽ biển, mở đường cho Thiệu Dã đi thẳng một mạch vào giữa. Không ai dám chặn đường. Ai mà chọc trúng thằng này để rồi bị tạt nguyên một cú vẩy bồn cầu thần chưởng vào mặt thì sau này còn mặt mũi nào lượn lờ trong trường nữa?! Còn mong gì có bồ bề nữa?!

Giữa hai hàng người tránh né, Thiệu Dã oai phong lẫm liệt sải bước tiến lên, lưng thẳng như kiếm, cằm ngẩng cao, chẳng khác nào một vị tướng quân vừa đại thắng trở về.

Thiệu Dã đứng giữa phòng tập, chậm rãi xoay một vòng, như thể muốn cho toàn bộ đám học sinh đánh nhau được chiêm ngưỡng đôi vũ khí có sát thương trung bình nhưng độ sỉ nhục thì vô cực trong tay mình. Ánh mắt cậu quét nhanh qua từng gương mặt, trầm giọng nói, "Rồi rồi, ai phe Lục Nhất Hành đứng bên trái, ai không phải phe nó đứng bên phải. Đừng có mà trốn, đứa nào dám mon men ra cửa, tôi quật chổi vào đầu nó trước, nói được làm được."

Nghĩ hay lắm! Đánh nhau như này kiểu gì chả bị ghi sổ đầu bài, đến giờ mới tính bỏ chạy hả? Mơ đi cưng!

Đám học sinh nhìn chằm chằm vào hai cây chổi trong tay Thiệu Dã, nghĩ đến cái kết thê thảm nếu ăn một cú vẩy bồn cầu thần chưởng, nhất thời không dám phản kháng, ngoan ngoãn chia thành hai phe.

Thiệu Dã hài lòng gật đầu, rút điện thoại ra, tìm góc đẹp đẹp chụp một tấm toàn cảnh, sau đó tiện thể chụp luôn một tấm selfie.

Xong xuôi, cậu lại vào story đăng bài,

Hôm nay lại là một ngày bảo vệ hòa bình trường học! 

Giữa đám đông, một nam sinh thấp bé bỗng yếu ớt lên tiếng, "Rốt cuộc cậu là ai vậy?"

Thiệu Dã cất điện thoại, xoay đầu, hất cằm đầy kiêu hãnh, "Nếu cậu đã có lòng thành hỏi, thì tôi đây cũng rộng lượng mà trả lời!"

Đám đông nhìn cái tên vừa hỏi với ánh mắt chứa đầy hận thù, mày lắm mồm làm gì hả trời?!

Nhưng đã lỡ rồi, Thiệu Dã hắng giọng, tiếp tục nói, "Vì để ngăn chặn thế giới bị hủy diệt! Vì để bảo vệ hòa bình thế giới! Để thực thi tình yêu và chính nghĩa của cái ác…"

Giữa đám đông, có kẻ lẩm bẩm theo, "Kẻ phản diện đáng yêu và quyến rũ? Ủa đây là lời thoại kinh điển của phản diện phim 《Bảo Bối Thần Kỳ 》mà."

Ai ngờ Thiệu Dã lập tức trừng mắt, "Ai phản diện? Nói rõ xem ai là phản diện?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!