Thiệu Dã giật phắt cái áo trên đầu xuống, cúi đầu kiểm tra, ừm đúng là áo của Tôn thượng rồi. Mà khoan, sao Tôn thượng lại tùy tiện quăng đồ thế này? Nhỡ đâu bị gió thổi bay mất thì sao? May mà lần này là bay trúng đầu mình.
Cậu cẩn thận gấp gọn áo choàng lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Độ
Ánh trăng lành lạnh đổ bóng lên thân trên tr*n tr** của Tiết Độ. Lúc này Thiệu Dã mới nhận ra lưng hắn cũng chi chít những vết sẹo dữ tợn.
Cậu chợt thấy lòng chua xót, viền mắt nóng bừng, Tôn thượng trước đây nhất định đã chịu không ít khổ sở.
Tiết Độ hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc thấy Thiệu Dã đang nhìn lưng mình đờ đẫn, đôi mắt đen láy long lanh như chứa đựng vô số điều muốn nói. Quả nhiên cậu ta có ý đồ với mình!
Tiết Độ thu hồi ánh mắt, cúi đầu liếc nhìn chiếc quần trên người, sắc mặt khó lường. Một lát sau, hắn nhấc chân bước vào bể nước, chậm rãi ngồi xuống.
Thiệu Dã lại chẳng chú ý nhiều đến thế, đau lòng xong thì tỉnh táo lại, ôm áo của Tiết Độ đến bên bể nước.
Cậu thật sự không hiểu sao Tôn thượng cứ phải ngày nào cũng đến đây ngâm mình.
Thấy Tiết Độ nhắm mắt dưỡng thần, Thiệu Dã cũng không làm phiền, chỉ tò mò ngồi xổm xuống, thò tay vào bể nước thử xem sao. Lập tức, một cơn lạnh thấu xương lan dọc cánh tay, sém tí là đóng băng luôn cả ngón tay của cậu! Cậu không nhịn được rùng mình, vội vàng rút tay lại, than thở, "Tôn thượng ơi, nước này lạnh quá!"
Tiết Độ chậm rãi nâng mí mắt nhìn cậu, không nói gì.
Hắn đang nghĩ, câu này có ý gì? Là đang làm nũng với mình? Hay là ám chỉ muốn xuống đây tắm chung?
Hơi quá lố rồi đấy hộ pháp.
Hắn ừ một tiếng.
Thiệu Dã tiếp tục hỏi, "Tôn thượng ngâm nước ở đây làm gì vậy?"
"Để áp chế độc tính trong người, giữ cho đầu óc tỉnh táo." Tiết Độ thuận miệng đáp.
"Lại còn phải áp chế độc tính?" Thiệu Dã giật mình, "Tôn thượng ơi, máu của tiểu sư đệ ta không có tác dụng sao?"
Tiết Độ không nói cho cậu biết rằng toàn bộ số máu của Tống Hạc Minh đã bị hắn dùng để tưới mấy cây bầu trên đỉnh núi rồi. Hắn chỉ mím môi, im lặng.
Thiệu Dã tưởng hắn ngầm thừa nhận, lo lắng hỏi, "Vậy còn cách nào khác không?"
"Tạm thời không có."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiết Độ đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng của Thiệu Dã. Thích mình đến thế sao?
Chứ không thì đường đường là đại sư huynh của phái Côn Luân, sao lại bận tâm đến sống chết của một ma đầu như hắn?
Tiết Độ đang suy nghĩ xem có nên giữ lại bên cạnh một tên rõ ràng có ý đồ bất chính với mình hay không, thì bỗng nghe Thiệu Dã hào hứng đề nghị, "Tôn thượng, hay thử dùng máu của ta xem?"
Máu của tiểu sư đệ không có tác dụng, biết đâu máu của đại sư huynh lại hữu ích?
Thiệu Dã cúi đầu nhìn cổ tay mình, sờ sờ lên cổ, chỗ nào thì hiệu quả nhất nhỉ? Hay là lấy máu tim?
Tiết Độ ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát Thiệu Dã. Hắn thấy Thiệu Dã xắn tay áo, rồi kéo cổ áo ra, cúi đầu liếc vào trong một cái, nhưng rất nhanh đã buông ra.
Nhìn cái gì đấy? Giấu thứ gì trong đó à?
Tiết Độ nghiến răng. Đúng là mánh khóe tán tỉnh quá vụng về. Nghĩ rằng làm vậy là có thể khiến mình động lòng sao?
"Không cần." Tiết Độ lạnh nhạt đáp.
Thiệu Dã không cam tâm, "Tôn thượng, ngài còn chưa thử mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!