Chương 48: (Vô Đề)

c** đ* cho tôn thượng?

Chuyện này thường chỉ có thuộc h* th*n cận và đáng tin nhất mới được làm, đúng không?

Vậy mà Tôn thượng vừa nhìn đã biết ngay mình hợp làm chuyện này. Nhãn lực của Tôn thượng quả nhiên sắc bén!

Thiệu Dã đầy kích động bước lên phía trước. Tiết Độ vẫn khoác một bộ áo choàng đen rộng thùng thình, trên áo còn có hoa văn chìm, dưới ánh trăng lấp lánh như có ma thuật.

Hai tay Thiệu Dã run run. Cậu cẩn thận giúp hắn cởi áo choàng, gấp gọn đặt lên tảng đá bên cạnh, rồi cúi xuống tháo thắt lưng cho hắn.

Tôn thượng cụp mắt, lười biếng nhìn đỉnh đầu Thiệu Dã. Tóc cậu buộc cao, xõa hai bên, trên đầu đội một cái mũ ngọc chẳng đáng bao nhiêu tiền. Cả môn phái Côn Luân keo kiệt thế này à? Đại đệ tử mà ăn mặc có mỗi thế này thôi sao?

Thiệu Dã giúp hắn cởi lớp áo trong, rồi tiếp tục đến lớp áo lót. Chẳng mấy chốc, trên người Tiết Độ chỉ còn lại một cái quần trắng. Ngẩng đầu lên, Thiệu Dã sững sờ khi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên ngực hắn.

Bề ngoài thì Tiết Độ trông có vẻ gầy, nhưng sau khi c** đ* ra, body lại cực phẩm. Cơ bắp cân đối, săn chắc, da thì trắng bóc, làm những vết sẹo càng thêm nổi bật. Thiệu Dã đờ người, mắt rưng rưng, giọng nghẹn lại, "Tôn thượng…"

Tôn thượng nghiêng đầu, khó hiểu. Sao mặt tên này lại như sắp khóc thế kia?

Thiệu Dã muốn đưa tay chạm vào những vết sẹo ấy, nhưng lại không dám. Cậu chỉ có thể xót xa hỏi, "Sao người lại có nhiều vết thương thế này?"

Tiết Độ thản nhiên đáp, "Trước đây ta là cá trên thớt, kẻ khác là dao mổ."

Thiệu Dã lập tức nổi đóa, "Kẻ nào dám làm tổn thương Tôn thượng? Hắn ở đâu? Để ta đi giết hắn báo thù cho người!"

Tôn thượng cúi xuống nhìn cái vòng khóa linh lực vẫn còn trên cổ Thiệu Dã, nghĩ thầm cậu ta muốn lấy lòng mình bằng cách này sao?

"Kẻ đó đang dưỡng thương trong Quỷ Lao rồi. "

"Dưỡng thương?" Thiệu Dã không hiểu. Kẻ thù bị thương thì phải nhân lúc này xử luôn chứ, sao lại cho hắn dưỡng thương?

Tiết Độ nhàn nhạt đáp, "Bổn tọa không nỡ để ông ta chết sớm quá."

Cái thể loại người này không tống thẳng xuống địa ngục mà còn để sống tốn cơm à?!

Nhưng đây là quyết định của Tôn thượng. Thiệu Dã chỉ mới quy phục dưới trướng hắn nên tạm thời không tiện ý kiến. Cậu chỉ biết vỗ mông ngựa, "Tôn thượng đúng là nhân từ!"

Tiết Độ, "….."

Lời khen kiểu này là lần đầu tiên hắn nghe thấy đấy.

Cũng nên để đám ma đầu phía dưới nghe thử xem sao.

Thiệu Dã lại ân cần hỏi, "Tôn thượng, nghe đồn Lưu Hương Cốc có linh dược xóa sẹo. Để mai mốt ta đến đó xin một phần cho người nhé?"

Tiết Độ lập tức bật chế độ nghi ngờ cấp độ tối đa, mắc gì quan tâm mình dữ vậy? Muốn lấy lòng rồi sau đó bỏ gì vào thuốc à?

Phiền phức quá. Chi bằng bây giờ mình cứ cho cậu ta một cơ hội ra tay luôn đi.

Tiết Độ hờ hững ừ một tiếng, nhấc chân bước vào Thất Tinh Trì phía trước. Nước lạnh dần dần ngập lên da thịt, hắn tựa vào thành bể, nhắm mắt, rộng rãi trao cho đại đệ tử phái Côn Luân này một cơ hội hành động.

Chỉ cần cậu dám ra tay, hắn sẽ biết trong lòng cậu đang toan tính cái gì.

Nhưng mà hình như không đúng lắm.

Vị đại đệ tử này chẳng có dấu hiệu gì là muốn làm chuyện mờ ám cả. Cậu chỉ ngồi chồm hổm bên bể, ríu rít như chim sẻ, "Tôn thượng, sao người lại bắt tiểu sư đệ của ta vậy?"

"Tiểu sư đệ của ngươi?" Tiết Độ nhíu mày.

"Chứ còn ai nữa? Tống Hạc Minh đó!" Thiệu Dã đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!