Chương 46: (Vô Đề)

[Năm Thiên Khánh thứ sáu, vào mùa xuân, các trưởng lão phái Côn Luân tình cờ cứu được một đứa bé dưới vực sâu. Thấy số phận trớ trêu, họ quyết định mang nó về núi Côn Luân, nhận làm đệ tử chân truyền, dốc lòng dạy dỗ. Ngày qua ngày, đứa trẻ lớn lên, và theo đó, một bí ẩn bị vùi lấp bấy lâu cũng dần dần được hé mở.

Tiên lộ mênh mang, trời cao lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén. Ai đã nợ ai trong kiếp trước? Ai dám hứa hẹn điều gì trong kiếp này? Bờ Tam Đồ, biển hoa Vong Xuyên, chỉ một ý niệm đã có thể thành tiên hay hóa ma. Cuốn sổ sinh tử bị lật mở, vận mệnh sẽ được ghi thế nào đây?… Biển xanh hóa bụi chẳng đáng bận tâm, cứ cưỡi rồng đạp hạc mà ngắm hoa đi đã!]Mặt trời lặn rực rỡ như vàng tan chảy, biển mây cuồn cuộn, những ngọn núi cao ngất nghễu, vươn thẳng lên tận trời xanh.

Tại điện nghị sự của đỉnh Bạch Hổ, tất cả trưởng lão phái Côn Luân đang tập trung bàn bạc. Mới đây, tiểu đồ đệ Tống Hạc Minh của trưởng lão Thủ Nhất trên đường đến Thất Thương Tháp đã xui xẻo bị ma tu bắt cóc, đến giờ vẫn chưa trở về.

Chưởng môn Côn Luân vuốt chòm râu trắng dài, mặt ngươi đầy lo lắng, "Hạc Minh có thể chất đặc biệt, giờ mà rơi vào tay lũ ma tu, ta e rằng thằng bé sẽ phải chịu khổ rồi."

Trưởng lão Thủ Nhất liền lên tiếng, "Chưởng môn yên tâm, đồ đệ lớn của ta vừa truyền tin về, nói rằng đã cứu được Hạc Minh, chẳng bao lâu nữa sẽ đưa nó trở lại Côn Luân."

Chưởng môn nghe vậy, gật gù cười nói, "Thế thì tốt, thế thì tốt! Đại đồ đệ của ngươi chăm chỉ tu luyện, kiếm thuật cao siêu, tâm tính ngay thẳng, có nó ra tay ta rất yên tâm."

Nhưng chưởng môn vừa dứt lời thì bên ngoài nghị đường chợt vang lên tiếng hốt hoảng của đệ tử, "Sư phụ ơi nguy rồi! Sư phụ ơi nguy rồi!"

Ngay sau đó, một đệ tử toàn thân đẫm máu lao vào đại điện, chân loạng choạng rồi ngã sóng soài xuống giữa sảnh.

Trưởng lão Thủ Nhất giật mình, vội đứng dậy bước nhanh tới đỡ lấy đệ tử bị thương, vừa truyền lực chữa trị vừa hỏi, "Triệu Diên?! Không phải con đi cùng sư huynh để cứu Hạc Minh sao?"

Triệu Diên vốn đã trọng thương, lại phải chạy ngày chạy đêm không ngừng nghỉ, thương thế càng thêm trầm trọng. Nghe câu hỏi của trưởng lão, hắn cố gắng cất giọng khàn khàn, "Đại sư huynh… đại sư huynh cùng mọi người… đều bị ma tu bắt hết rồi."

"Cái gì?!" Cả đại điện chấn động.

Trưởng lão Thủ Nhất vội hỏi tiếp, "Thế còn Hạc Minh?"

"Tiểu sư đệ hắn… hắn bị…"

Triệu Diên còn chưa nói hết câu thì đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, mắt trợn trắng rồi lăn ra ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Triệu Diên!" Trưởng lão Thủ Nhất giật nảy mình, vội đỡ lấy hắn rồi quay sang cầu cứu sư muội của mình, "Nguyên Tương, mau đến xem tình trạng của nó thế nào!"

Trưởng lão Nguyên Tương vốn tinh thông y thuật, lập tức bước đến bắt mạch kiểm tra một hồi lâu, rồi thở dài một hơi, "Lũ ma tu này thật vô liêm sỉ, Triệu Diên đã bị hạ độc."

Loại độc này cực kỳ thâm hiểm, bình thường thì ẩn sâu trong cơ thể chẳng gây hại gì, nhưng đúng lúc nãy trưởng lão Thủ Nhất vận công chữa thương cho hắn, vô tình lại kích phát độc tính.

"Còn cứu được không?" Trưởng lão Thủ Nhất sốt ruột hỏi.

Trưởng lão Nguyên Tương chỉ biết thở dài, "Cố hết sức thôi."

Một trưởng lão khác cũng lên tiếng, giọng đầy lo lắng, "Chưởng môn, giờ phải làm sao đây?"

Lứa trẻ của phái Côn Luân gần như đã bị ma tu bắt sạch, chẳng lẽ lại ngồi yên khoanh tay đứng nhìn? Hiện tại, thế lực của Cung Tiêu Dao đang mạnh hơn bao giờ hết, phái Côn Luân mà đối đầu trực diện thì phần thắng chẳng mấy khả quan.

Chưởng môn trầm giọng nói, "Bạch Kính, lập tức liên hệ với các đại môn phái Cung Thanh Hư, Môn Cự Kiếm, Cốc Lưu Hương, mời họ đến Côn Luân thương nghị chuyện liên minh đối phó Cung Tiêu Dao."

Cả nghị đường bao trùm trong bầu không khí nặng nề.

Nhưng trong khi phe chính đạo đang rối như tơ vò thì ở Cung Tiêu Dao, mọi thứ vẫn bình yên, thậm chí còn có phần thanh nhàn.

Ma Tôn Tiết Độ khoác một bộ trường bào đen, nửa nằm nửa ngồi trên ghế mềm. Hắn có làn da tái nhợt, ngũ quan sắc sảo, mái tóc dài như suối, chỉ dùng một chiếc trâm gỗ cài lỏng, phần lớn xõa tung trên giường.

Tiết Độ tựa đầu lên một tay, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.

Năm xưa, Lão Ma Tôn từng bắt cóc tám trăm đứa trẻ từ nhân gian về đây, mỗi ngày đều ép chúng ăn độc trùng được luyện chế đặc biệt, suốt ba năm liên tục. Sau đó lại dùng chính máu thịt của chúng để tu luyện ma công.

Sống sót sau ba năm tra tấn tàn khốc đã là chuyện khó, nhưng chịu đựng được những lần bị róc xương lóc thịt thì lại càng hiếm có. Cuối cùng, chỉ còn lại một người, đó là Tiết Độ.

Không ai ngờ rằng, đứa trẻ ngày ấy trông yếu ớt tội nghiệp đến mức chỉ cần gió thổi là bay, lại có thể một ngày cầm kiếm g**t ch*t Lão Ma Tôn, trở thành chủ nhân mới của Cung Tiêu Dao.

Bên ngoài thì đồn rằng bốn đại Ma Vương mới là người đã lật đổ Lão Ma Tôn, còn Tiết Độ chỉ là con rối do họ dựng lên để duy trì thế cân bằng. Nhưng sự thật là bốn tên Ma Vương ấy trước mặt Tiết Độ ngoan ngoãn như gà con, đến thở mạnh cũng chẳng dám, sợ lỡ miệng một câu là sẽ có kết cục y như Lão Ma Tôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!