Chương 45: (Vô Đề)

Thiệu Dã vừa đẩy cửa vào phòng bệnh thì đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Tô Nguyệt Tương đi vào thang máy. Cậu nhìn theo cho đến khi cửa thang máy khép lại, rồi mới cúi đầu bắt đầu mở kiện hàng vừa mang về. Vừa xé băng keo, cậu vừa thuận miệng hỏi, "Chú Bảy, hình như em vừa thấy Tô Nguyệt Tương. Cô ta đến tìm chú à?"

Bùi Phương Yến ừ một tiếng.

"Cô ta đến làm gì?" Thiệu Dã ngẩng đầu lên, cảnh giác hỏi.

Bùi Phương Yến chậm rãi tổng kết lại tinh thần cốt lõi trong bài phát biểu của Tô Nguyệt Tương, "Chắc là khuyên tôi buông dao xuống để thành Phật đấy."

Cái quỷ gì vậy? Không hiểu!

Thấy Bùi Phương Yến vẫy tay gọi mình, Thiệu Dã dứt khoát đặt kiện hàng sang một bên rồi nhanh chóng bước tới.

"Tôi hơi đói rồi." Bùi Phương Yến ngước lên nhìn cậu.

"Không phải vừa mới ăn xong sao?" Thiệu Dã khó hiểu. Từ bữa trưa đến giờ còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà?

Chưa kịp phản ứng, cậu đã thấy Bùi Phương Yến đẩy vạt áo sơ mi trắng của mình lên, cúi đầu cắn nhẹ vào bụng cậu.

Thiệu Dã: "?"??

Đói cũng đâu đến mức ăn thịt người chứ! Anh là Hannibal Lecter đấy à?!

Đầu lưỡi nóng ấm chậm rãi lướt qua da cậu, khiến chân cậu bất giác hơi nhũn ra. Cậu cúi đầu, một tay đặt lên vai Bùi Phương Yến, tay còn lại đan vào mái tóc anh.

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bùi Phương Yến, "Ngon thật."

Đã vậy còn có cả đánh giá sau bữa ăn? Hay là muốn cậu cho luôn đánh giá năm sao đây?

"Ngồi thấp xuống chút, tôi muốn ăn phần trên." Bùi Phương Yến chậm rãi nói.

Ồ, còn chưa ăn xong hả?

Thiệu Dã ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc Bùi Phương Yến từ tốn cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của mình.

Cậu nhìn gương mặt của Bùi Phương Yến, bỗng thất thần một chút, rồi hỏi, "Chú Bảy, chân của chú đỡ hơn chưa?"

Bùi Phương Yến thản nhiên véo nhẹ vào ngực cậu, cười nói, "Mới có mấy ngày, làm sao mà nhanh vậy được?"

"Vậy bao giờ mới khỏi?"

"Nếu thuận lợi thì cũng phải mất nửa năm mới hồi phục cảm giác."

Nghe vậy Thiệu Dã nhíu mày có chút lo lắng. Bùi Phương Yến nhìn cậu, nửa đùa nửa thật hỏi, "Sao, sốt ruột à? Tối bị mệt hả?"

"Không mệt!" Thiệu Dã lập tức lắc đầu.

Chỉ có hai tiếng rưỡi tập luyện cường độ cao thôi mà, có gì ghê gớm đâu!

Bùi Phương Yến bật cười khe khẽ, tiếp tục tận hưởng món tráng miệng của mình.

Bên ngoài, ánh nắng mùa thu rực rỡ, lá ngân hạnh vàng óng ào ào rơi đầy mặt đất.

Kể từ sau khi mọi người trong nhà họ Bùi biết về quan hệ của Thiệu Dã và Bùi Phương Yến, họ đã không ít lần tìm cách ra tay với Thiệu Dã. Kết quả là chẳng tổn hại được cọng tóc nào của cậu, trái lại chính họ lại gặp xui xẻo liên tiếp.

Bọn họ vốn không tin vào nhân quả báo ứng, nhưng chỉ cần động não một chút cũng có thể đoán được chuyện này chắc chắn là do Bùi Phương Yến đứng sau giật dây.

Dĩ nhiên, họ không dám đối đầu trực diện với Bùi Phương Yến. Người dám làm vậy lần trước bây giờ vẫn còn đang ngồi trong tù, ngày ngày miệt mài may vá được bảy năm rồi.

Có kẻ bí quá hóa liều, bắt đầu dựa vào các phương pháp huyền học để hòng tiêu diệt Thiệu Dã hoặc thay đổi suy nghĩ của Bùi Phương Yến. Nhưng huyền học cũng không giúp ích được gì, ít nhất thì cho đến hiện tại họ vẫn chưa thấy bất kỳ hiệu quả nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!