Chương 42: (Vô Đề)

Thiệu Dã ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Phương Yến đang ngồi trên xe lăn ở phía đối diện hồ bơi. Trên cành cây phía trên đầu anh treo đầy đèn trang trí, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, nhưng lại càng làm cho người ngồi dưới tán cây trông có chút cô đơn.

Thiệu Dã bật dậy một cái, động tác đột ngột đến mức khiến những người xung quanh bị dọa giật mình. Còn chưa kịp hỏi cậu định làm gì, họ đã thấy cậu sải bước chạy về phía Bùi Phương Yến.

Mọi người thầm nghĩ, chuyện ban ngày cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu thằng em họ của Thiệu Dã được. Nhìn cái dáng chạy này đi, cũng giống chân chó rồi còn gì?

Bùi Phương Yến thấy cậu chạy đến, khóe môi hơi cong lên một nụ cười dịu dàng, ngẩng đầu hỏi, "Thế nào? Vui không?"

"Bình thường." Thiệu Dã đáp. Ban đầu, cậu tưởng tiệc hồ bơi là để mọi người thi bơi xem ai nhanh hơn, ai ngờ cả đám lại chỉ lo ngắm cơ bắp của cậu. Chán phèo.

Nụ cười của Bùi Phương Yến càng sâu hơn. "Bình thường mà còn cười vui thế này?"

Lại nói dối nữa rồi đúng không? Xem ra hôm nay ăn đòn một trận vẫn chưa đủ.

Quản gia Lưu đứng sau lưng Bùi Phương Yến, ánh đèn trên đầu chiếu rõ mồn một mấy dấu vết trước ngực Thiệu Dã. Ông ấy lần đầu tiên có chút oán trách bản thân, già rồi mà mắt vẫn còn tốt quá làm gì.

Chắc chắn là Thiệu Dã ngủ không yên nên tự cào trầy thôi, đúng không!

Còn mấy dấu răng kia nữa, chắc cũng là tự cắn luôn chứ gì!

Quản gia Lưu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, từ chối suy nghĩ thêm.

Hai người kia chẳng ai để ý đến ánh mắt đầy bất lực của ông. Bùi Phương Yến mở miệng hỏi, "Có muốn chơi thêm một lúc không?"

Thiệu Dã lắc đầu. Chẳng có gì vui thật. Có mỗi mấy tiếng hét khoa trương là nghe cũng khá sướng tai.

"Ừm, một chút thôi."

Bùi Phương Yến nói, "Vậy thì đi thay đồ, rồi đi cùng tôi ra đằng trước, tôi giới thiệu em với vài người."

Thiệu Dã lập tức gật đầu cái rụp, quay người chạy thẳng về phòng thay đồ.

Bên này chỉ còn lại Bùi Phương Yến và quản gia Lưu. Quản gia Lưu do dự mãi, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ cảnh tượng vừa rồi. Ông hạ giọng hỏi, "Tiên sinh…"

"Chuyện gì?" Bùi Phương Yến hỏi.

"Ngài có thấy trước ngực Thiệu Dã, cậu ấy có phải…"  Quản gia Lưu đã chuẩn bị sẵn lý do hợp lý rồi. Những vết xanh xanh tím tím đó, nhìn rất giống dị ứng.

Kết quả, Bùi Phương Yến thẳng thắn cắt ngang, còn rất dứt khoát thừa nhận, "Tôi cắn đấy."

Thậm chí trông còn có chút đắc ý.

Quản gia Lưu, "….."

Đột nhiên ông cảm thấy không muốn làm quản gia cho cái nhà này nữa. Ngài có thể nói có chút dẫn dắt được không? Tim tôi có tuổi rồi, chịu không nổi cú sốc này đâu.

Lúc Thiệu Dã thay đồ xong quay lại, cậu liền thấy quản gia Lưu đứng bất động dưới gốc cây, trông như linh hồn bị rút mất vậy. Anh quay sang hỏi Bùi Phương Yến, "Quản gia Lưu bị sao thế?"

Bùi Phương Yến bình thản đáp, "Có lẽ là đạo đức nghề nghiệp của ông ấy đang đấu tranh kịch liệt với đạo đức luân lý."

Nghe có vẻ sâu xa quá, khó hiểu ghê. Thiệu Dã ngơ ngác hỏi, "Quản gia Lưu định về hưu à?"

"Không." Quản gia Lưu bỗng nhiên mở miệng, "Tôi vẫn sẽ tiếp tục cống hiến hết mình vì căn nhà này."

Thiệu Dã: "……"

Gì vậy? Đây là đạo đức nghề nghiệp giành phần thắng à?

Bùi Phương Yến thì nói, "Không cần phát sáng nữa đâu, đủ sáng lắm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!