Chương 41: (Vô Đề)

Sinh nhật của Thiệu Dã rơi vào ngày 25 tháng 8 dương lịch, còn trận đấu bóng đá người khuyết tật gần nhất sẽ diễn ra vào giữa tháng 9. Ngoài việc đồng ý cùng Thiệu Dã đi xem trận đấu vào tháng 9, Bùi Phương Yến còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cậu.

Anh đã dặn quản gia Lưu lo liệu từ sớm. Quản gia Lưu không rõ lắm dụng ý của anh, liền đến hỏi xem tiệc sinh nhật này cần tổ chức quy mô thế nào.

Nghĩ đến tính cách của Thiệu Dã, Bùi Phương Yến dứt khoát bảo có thể tổ chức lớn cỡ nào thì cứ làm lớn cỡ đó, mời được ai thì cứ mời hết!

Quản gia Lưu thực sự không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Ông theo Bùi Phương Yến đã nhiều năm, biết rõ anh vốn không phải người thích náo nhiệt, thế mà giờ lại sẵn sàng bày vẽ rình rang chỉ vì sinh nhật của Thiệu Dã. Quả nhiên, trong lòng tiên sinh, Thiệu Dã rất quan trọng.

Vậy là trong hai tuần tiếp theo, quản gia Lưu bận tối tăm mặt mũi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ. Là một quản gia xuất sắc, ai mà chẳng có ước mơ tổ chức một buổi tiệc siêu hoành tráng chứ?

Tiệc càng lớn, càng thể hiện được năng lực của mình! Thế nên quản gia Lưu làm việc cực kỳ hăng hái. Dù thời gian có chút gấp rút, nhưng tiên sinh của ông có tiền mà, mấy vấn đề nhỏ này đâu đáng để lo.

Chỉ là mỗi khi tranh thủ nghỉ ngơi, quản gia Lưu lại ngồi tám với bác sĩ Chu, thỉnh thoảng cảm thấy chuyện này hơi quá đà. Chỉ là tổ chức sinh nhật cho Thiệu Dã thôi mà, có cần phải long trọng thế không? Không biết còn tưởng tiên sinh vừa tìm lại đứa con thất lạc nhiều năm của mình đấy!

Chỉ có điều đứa con này hơi lớn. Từ chiều cao đến tuổi tác, đều hơi quá khổ.

Bác sĩ Chu thong thả nhấp một ngụm nước lọc, nghe quản gia Lưu luyên thuyên xong thì hờ hững phán một câu, "Làm con trai ruột vẫn hơn làm quản gia ruột, đúng không?"

Quản gia Lưu: "….."

Chuẩn không cần chỉnh.

Đây đâu phải nhận định sơ bộ, mà là chân lý vũ trụ luôn rồi!

Nếu Thiệu Dã còn muốn làm quản gia, thì cái bộ xương già này của ông e là không đọ nổi thật.

Một đứa cháu không muốn làm quản gia, chắc chắn là một người bạn trai tốt. Trong căn biệt thự cổ đông người lắm chuyện, Thiệu Dã vẫn giữ chút đạo đức cơ bản, không dám để ai biết quan hệ giữa cậu và Chú Bảy. Nhưng cậu lại muốn ở bên cạnh Bùi Phương Yến mỗi tối, nên mỗi lần đều phải đợi quản gia Lưu cùng các gia nhân đi ngủ hết rồi, cậu mới trèo lên ban công ngoài cửa sổ mà chui vào phòng.

Cảm giác này y như ngoại tình ấy, có chút k*ch th*ch ghê!

Hôm nay Thiệu Dã đến muộn hơn bình thường. Cậu vừa dẫn theo ba đàn em đuổi theo cậu em họ say xỉn ba cây số quanh biệt thự, coi như giúp đối phương tỉnh rượu.

Tự thấy mình vừa làm được việc tốt, Thiệu Dã cực kỳ hài lòng, thưởng cho đàn em một bữa ăn khuya, sau đó phủi tay chuồn mất, nhân lúc mọi người không để ý lại trèo lên ban công phòng Bùi Phương Yến.

Bùi Phương Yến đang nửa nằm trên giường, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài đã biết ngay là cậu đến.

Anh ngoảnh đầu nhìn, thấy Thiệu Dã đã nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, chào anh một tiếng rồi nói, "Chú Bảy, em mượn phòng tắm của chú một lát nhé."

Cả người cậu đẫm mồ hôi, lại sợ làm Chú Bảy đợi lâu, nên trực tiếp chạy sang đây luôn. Không thèm chờ Bùi Phương Yến đồng ý, cậu đã hấp tấp lao vào phòng tắm.

Bùi Phương Yến ngồi trên giường, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, liền phát hiện mình không thể tập trung đọc sách được nữa. Anh lại tiếc nuối vì đôi chân của mình không thể đi lại. Nhưng nghe nói dạo này trong nước đã có công nghệ mới về lĩnh vực này, có khi nên đi thử xem sao.

Mười mấy phút sau, Thiệu Dã đẩy cửa bước ra từ phòng tắm.

Cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại. Tóc vẫn còn hơi ướt, những giọt nước chưa kịp lau khô trượt dài trên khuôn ngực rám nắng, sau đó biến mất vào lớp khăn tắm bên dưới.

Bùi Phương Yến bỗng thấy khát nước. Anh với tay lấy ly nước trên tủ đầu giường, nhưng phát hiện nó đã cạn từ lúc nào. Thiệu Dã rất tinh ý, lập tức xoay người rót thêm nước cho anh. Khi cậu cúi người, chiếc khăn tắm trên mông cũng hơi tụt xuống một chút.

Đáng tiếc khoảng cách hơi xa, nếu không thì Bùi Phương Yến nhất định sẽ vô tình giật rớt nó.

Thiệu Dã bưng ly nước đến bên giường, liếc nhìn cuốn sách trên tay anh rồi hỏi, "Chú Bảy đọc gì vậy?"

Bùi Phương Yến tiện tay đưa sách cho cậu, coi như trao đổi, Thiệu Dã liền đặt ly nước vào tay anh.

Cậu mở sách ra xem thử, rồi lập tức bị hàng đống thuật ngữ chuyên ngành dày đặc làm cho xây xẩm mặt mày.

A… cậu quên mất, cậu bị dị ứng với tri thức.

Kiến thức càng sâu, triệu chứng của cậu càng nặng. Nếu nhìn thêm hai lần nữa, chắc cậu xỉu luôn tại chỗ quá…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!