Vợ tương lai? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ Chú Bảy muốn cưới Tô Nguyệt Tương làm vợ?
Vậy vừa nãy hai người họ ở trong phòng… không lẽ là đang bàn bạc chuyện này?
Thiệu Dã vừa nghĩ tới khả năng đó, trong lòng liền lạnh buốt như rơi vào hầm băng, rét run từng cơn.
Bùi Phương Yến thấy cậu mặt mày đầy ấm ức, liền hỏi, "Sao trưng ra cái vẻ mặt đó vậy?"
Thiệu Dã xị mặt, khó chịu nói, "Chú Bảy, con không thích Tô Nguyệt Tương."
Không thích là đúng rồi, thích mới là chuyện lớn.
"Vậy thì sao?" Bùi Phương Yến hỏi.
Thiệu Dã biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, nhưng trong lòng cứ bứt rứt, không nói ra thì nghẹn chết mất. Cậu lấy hết can đảm hỏi, "Vậy Chú Bảy có thể đừng cưới cô ta không?"
Bùi Phương Yến bật cười, hỏi ngược lại, "Tôi nói tôi muốn cưới cô ta bao giờ?"
"Cô ta không đồng ý?" Thiệu Dã hỏi. Lẽ ra đây phải là chuyện tốt, nhưng sao cậu lại thấy bực bội hơn? Sao cô ta có thể không đồng ý cơ chứ!
Bùi Phương Yến khẽ thở dài, vẫy tay với Thiệu Dã, "Tiểu Dã, lại đây nào."
Thiệu Dã không chút đề phòng, nghiêng người tới gần hơn, hai khuỷu tay chống lên bàn. Bùi Phương Yến vẫn cảm thấy hơi xa, lại bảo, "Gần thêm chút nữa."
Vậy là Thiệu Dã cúi thấp đầu xuống hơn.
Bốp!
Bùi Phương Yến giơ tay gõ lên đầu cậu một cái, rồi hỏi, "Cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ cái gì thế hả?"
Thiệu Dã kêu lên một tiếng, ôm đầu xoa xoa, chớp mắt đầy ngơ ngác. Cậu có nói sai gì sao? Sao Chú Bảy lại còn động tay động chân nữa chứ?
Bùi Phương Yến cứ tưởng mình đã nói rõ đến vậy rồi, Thiệu Dã hẳn là phải hiểu ra rồi chứ. Ai ngờ, hai người đã từng ngủ chung giường rồi mà cậu vẫn chưa nhận ra điều gì.
Ngốc quá đi, Bùi Phương Yến thầm thở dài trong lòng. Cứ chậm chạp thế này, lỡ bị người ta lừa thì sao?
Là trưởng bối, đương nhiên phải tận tâm dạy dỗ.
"Lúc em và Tô Nguyệt Tương bị bắt cóc, tôi cứu ai?" Bùi Phương Yến hỏi.
Thiệu Dã định nói, lúc đó hai người họ chưa rơi vào tình thế buộc phải lựa chọn, nhưng nghĩ lại thì sau khi cậu được cứu về, hình như Chú Bảy không hề quan tâm đến Tô Nguyệt Tương nữa.
Ừm, đúng là không quan tâm thật… Suốt mấy ngày nay, cậu cứ quấn lấy Chú Bảy, mà chưa từng nghe anh nhắc đến cô ta một lần.
Vậy tức là đã chọn cứu mình rồi?
Chú Bảy cứ nói thẳng ra là được, tự nhiên lại nói cái gì mà,
Bỗng nhiên, Thiệu Dã giật mình, nhìn Bùi Phương Yến chằm chằm, "Chú Bảy, vừa nãy người nói…"
Cậu mấp máy môi, lại cảm thấy mấy chữ đó khó nói quá.
Nhưng Bùi Phương Yến lại thản nhiên hỏi, "Tôi nói cái gì?"
"… Cứu vợ tương lai của tôi." Giọng Thiệu Dã càng lúc càng nhỏ, mặt đỏ bừng như quả táo chín.
Nhìn bộ dạng cậu lúc này, Bùi Phương Yến nghĩ, hóa ra cũng chưa đến mức ngu ngốc lắm nhỉ. Anh gật đầu, "Ừ, có vấn đề gì à?"
Bộ não Thiệu Dã rơi vào hỗn loạn. Rõ ràng cậu chỉ đưa ra hai lựa chọn thôi mà? Chẳng lẽ vợ tương lai mà Chú Bảy nói cũng nằm trong hai lựa chọn này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!