Nghe thấy đánh giá của Thiệu Dã về mình, Tịch Quan Minh không có biểu cảm gì đặc biệt, khóe môi vẫn giữ nụ cười mơ hồ, hỏi, "Không lên giường ngủ à?"
Mình mà lên giường ngủ thì hội trưởng ngủ đâu? Chẳng lẽ ngủ dưới đất? Vậy chẳng phải đảo lộn trật tự thế giới à?!
Thiệu Dã lắc đầu, nghiêm túc nói, "Em ngủ dưới đất được rồi."
"Ừ" Tịch Quan Minh cũng không ép, vừa cởi áo khoác vừa dặn dò, "Muộn rồi, ngủ đi. Nếu thấy khó chịu thì bảo tôi, tôi đổi cho."
Nói xong, anh tắt đèn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, ánh trăng bạc xuyên qua lớp rèm mỏng, bóng lá in lên tường trông như một con thỏ cụp tai.
Thiệu Dã nằm dưới đất, nghĩ đến việc bản thân đang ngủ chung phòng với Tịch Quan Minh, cả cơ thể bỗng dưng phấn khích như mở tiệc, hai mắt sáng rực như đèn pha. Các tế bào não cậu quẩy tới bến, quẩy mãi không thấy mệt. Suy đi tính lại, hắn vẫn không nhịn được, khẽ gọi, "Hội trưởng?"
"Ừm?"
"Em thật sự không còn cơ hội vào hội học sinh nữa sao?"
Tịch Quan Minh trước đó đã bảo cậu năm sau thử lại, nhưng năm sau anh tốt nghiệp rồi, vậy cậu vào hội học sinh làm gì? Chẳng lẽ thật sự định toàn tâm toàn ý phục vụ học sinh? Mơ à!
Giọng nói trầm thấp của Tịch Quan Minh vang lên trong bóng tối, kiên nhẫn giải thích, "Trước đợt tuyển mới năm sau, nếu có ai phạm lỗi bị khai trừ, hội học sinh sẽ cân nhắc tuyển thêm người."
"Vậy em có cơ hội không?" Thiệu Dã đầy mong đợi.
Tịch Quan Minh nói: "Việc đó phải thông qua biểu quyết của mọi người, tôi không quyết định một mình được. Cố lên nhé, Thiệu Dã."
Thiệu Dã thở dài một hơi, cảm thấy chuyện vào hội học sinh của mình coi như xong. Trước đó cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn trượt ngay vòng đầu, bảo đảm có uẩn khúc!
"Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi. Mai còn phải lên lớp. Ngủ ngon." Tịch Quan Minh nói:
"Ngủ ngon."
Sáng hôm sau, Thiệu Dã vừa mở mắt đã bật dậy, nhưng Tịch Quan Minh còn dậy sớm hơn cậu và đã rời đi. Trên gối của cậu có một tờ giấy nhắn bảo nhớ đóng cửa khi rời khỏi phòng.
Thiệu Dã gấp gọn chăn nệm nhét vào tủ, sau đó cắm đầu chạy về ký túc xá, tắm rửa thay đồ, rồi phóng tới tòa giảng đường. Trên đường còn tranh thủ mua ổ bánh mì, vừa đúng lúc chuông vào lớp vang lên. Một chuỗi thao tác mượt mà như nước chảy, chuẩn không cần chỉnh.
Cậu vốn là học sinh đội sổ trong lớp, vào lớp cũng chẳng buồn nghe giảng, ngồi tít phía sau nhìn chằm chằm vào mớ công thức toán học trên màn hình mà ngáp ngắn ngáp dài. Cậu tự an ủi mình, may mà vào hội học sinh không cần điểm cao. Nhưng nghĩ lại, dù không cần điểm cậu cũng có vào nổi đâu…
Bi thương, đúng là bi thương.
Thiệu Dã gục xuống bàn sống lay lắt nửa buổi sáng, bụng thì đói kêu ọc ạch, vừa nghe tiếng chuông hết tiết là lập tức lao như tên bắn về phía căn
-tin!
Tầng ba nhà hàng Lostin.
Khương Nghiên đúng hẹn đến bàn số 17 mà Thiệu Dã đã đặt trước. Cô không biết cái người được gọi là lão đại trong miệng Thiệu Dã là dạng người thế nào. Dù gì đây cũng là một trường quý tộc, mà "lão đại" thì nghe có vẻ hơi bình dân quá.
Vì đang là ban ngày, lại ngay giữa trưa, nhà hàng Lostin chỗ nào cũng có học sinh vừa tan học. Khương Nghiên không cần phải lo lắng như tối hôm qua rằng ai đó sẽ làm gì mình. Nhưng khi thấy người tới có gương mặt quen thuộc mà cô vừa chán ghét vừa căm tức, một cơn giận sôi trào từ lòng bàn chân thẳng l*n đ*nh đầu.
Trong khi đó, Thiệu Dã đã ăn uống no nê, chuẩn bị lên tầng ba mua thêm một phần pudding xoài yêu thích để tráng miệng thì bỗng thấy khu vực gần cửa sổ phía đông tụ tập một đám học sinh bu lại rì rầm bàn tán.
Là một kẻ thích hóng hớt, cậu lập tức len qua đám đông một cách nhẹ nhàng, rồi liền thấy cảnh tượng kinh điển. Giữa trung tâm vòng vây, Tư Húc ngày thường luôn cao cao tại thượng, chỉ thích nhìn đời bằng lỗ mũi, đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đen sì. Mái tóc bạch kim của hắn ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ xuống tí tách, áo sơ mi trắng cũng ướt gần hết, vải trở nên trong suốt lộ ra cơ bắp bên dưới.
Thiệu Dã theo bản năng ngắm nghía một hồi, so sánh kích cỡ và đường nét, rồi thầm kết luận, Tư Húc thua đậm. Cậu ghé sát hỏi một cậu bạn bên cạnh, "Gì vậy? Tư Húc ngã xuống đài phun nước tầng dưới à?"
Cậu bạn cũng mơ hồ, "Không rõ lắm, tui chỉ nghe Khương Nghiên chửi hắn một câu "cặn bã", quay đi cái đã thấy cô ấy hắt cả ly nước vào mặt hắn rồi bỏ đi luôn."
Sự việc diễn ra quá nhanh, quá chấn động, đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì Khương Nghiên đã đi mất hút.
"Con nhỏ đó nóng tính quá, bảo sao bị nhiều người ghét!" phía sau có tiếng ai đó xì xào bàn tán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!