Bùi Phương Yến rũ mắt xuống, nhìn món hời mà Thiệu Dã chủ động mang đến cho mình, hồi lâu không nói gì.
Tư thế của Thiệu Dã quả thực thuận tiện cho anh dùng tay hơn, nhưng hiện tại xem ra chỉ tát thôi cũng không thể thỏa mãn anh nữa.
Nhưng bảo đừng lợi dụng nữa…
Còn làm gì khác được không nhỉ?
Bùi Phương Yến đưa tay ra, đặt lòng bàn tay lên đó, giọng nói có chút tiếc nuối, "Vừa rồi bị đánh có đau không?"
"Không, không đau lắm." Thiệu Dã thấp giọng nói, bất an vặn vẹo ngón tay. Chú Bảy nói vậy là sao nhỉ? Có muốn đánh nữa hay không đây.
"Thật sao?" Bùi Phương Yến hỏi.
Lúc này phía dưới của Thiệu Dã đã không mấy bình tĩnh, bây giờ Bùi Phương Yến lại trêu chọc cậu như thế này, cậu ước gì mình có thể mọc một cái đuôi sau mông để che thân một chút.
Tình hình thực sự không ổn chút nào.
Vốn dĩ chỉ có bộ phận đó tê dại, nhưng bây giờ toàn bộ phần dưới cơ thể dường như có vấn đề gì đó, mở miệng mấy lần mới gọi nổi một tiếng, "Chú Bảy?"
Bùi Phương Yến ậm ừ, rất bình tĩnh hỏi cậu, "Có chuyện gì vậy?"
Chỉ nghe giọng nói này thôi thì khó mà tưởng tượng được tay anh phía dưới đang làm gì.
"Chú Bảy đang làm gì vậy?" Thiệu Dã hỏi, tại sao lại có cảm giác không nghiêm túc nhỉ? Là do cậu tưởng tượng thôi sao?
"Sao vậy?" Bùi Phương Yến hỏi cậu, cứ như việc anh làm là chuyện bình thường vậy.
"… Hơi kỳ kỳ." Thiệu Dã nhỏ giọng nói, không thể đánh cậu một cái sao?
"Thật sao?" Bùi Phương Yến mỉm cười hỏi cậu, "Kỳ chỗ nào?"
Chỗ nào cũng kỳ hết! Chú bảy của cậu không cảm nhận được sao?
Thiệu Dã cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy, nếu sau này thật sự không khống chế được thì sao? Cậu không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì, cậu cố gắng di chuyển sang một bên nhưng vẫn không thoát khỏi tay Bùi Phương Yến, cậu hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói, "Chú Bảy, con muốn vào phòng vệ sinh."
Bùi Phương Yến hỏi cậu, "Vào phòng vệ sinh làm gì?"
Còn có thể làm gì khác trong phòng vệ sinh nữa hả ?
Thiệu Dã nghĩ nghĩ, chọn cách nói tao nhã hơn, "Giải quyết ạ."
"Bây giờ không phải đang giải quyết sao?" Bùi Phương Yến hỏi.
Thiệu Dã trong lúc nhất thời không nhận ra Bùi Phương Yến có ý gì, nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, tay kia của Bùi Phương Yến đã trả lời câu hỏi của cậu trước.
Tay anh rất nóng, thậm chí còn nóng hơn cả tay của Thiệu Dã.
Chú Bảy của cậu chắc đang sốt, đầu óc chắc đang trong tình trạng hỗn loạn.
Hai tay Thiệu Dã ôm chặt tấm chăn bên dưới, câu hỏi vừa rồi của Bùi Phương Yến vẫn vang vọng trong đầu cậu, cậu không thể làm gì được nữa, cậu nghĩ chắc mình sắp chết đến nơi rồi.
Trong lúc bàng hoàng, hình ảnh Bùi Phương Yến tốt bụng giúp cậu trong phòng tắm hiện lên trước mắt Thiệu Dã. Cậu tưởng rằng đó là một cảnh tượng từng xuất hiện trong giấc mơ của mình, nhưng lại không nhớ mình đã mơ như vậy khi nào. Hình ảnh này dường như có độ phân giải khá cao.
Cậu mím chặt môi, không dám phát ra âm thanh, nhưng trong cổ họng vẫn phát ra một tiếng ậm ừ cố nén. Cậu nghe thấy Bùi Phương Yến hỏi cậu lần nữa, "Sao không nói gì?"
Nói gì cơ? Muốn cậu nói chuyện thì dừng cái việc đang làm được không?
Một lúc lâu sau, Bùi Phương Yến cuối cùng cũng dừng lại. Thiệu Dã vẫn nằm trên giường, lắng nghe những âm thanh lào xào từ phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!