Thiệu Dã nói thì dễ, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, trong lòng cậu vẫn có chút hoang mang.
Cậu xoa xoa hai tay, cúi đầu liếc nhìn th* g*** h** ch*n Bùi Phương Yến, rồi lại chần chừ. Không phải cậu muốn rút lui đâu, cậu chỉ lo lắng mình làm không tốt thôi.
Cậu nói với Bùi Phương Yến, "Chú Bảy, chờ con một chút, con đi rửa tay đã."
Bùi Phương Yến khẽ ừ một tiếng, Thiệu Dã lập tức lao vào nhà vệ sinh. Trước tiên, cậu mở điện thoại ra, tra cứu xem có mẹo nào dễ nắm bắt không, nhưng thông tin trên mạng chẳng khác gì so với những gì cậu tự làm trước đây.
Thiệu Dã nhanh chóng rửa tay sạch sẽ. Trên mạng nói tốt nhất nên dùng chút dầu bôi trơn, nhưng cậu không có, nên đành tìm một chai tinh dầu mới tinh chưa mở nắp để thay thế. Cậu nhẹ nhàng xoa đều, chẳng mấy chốc mà lòng bàn tay trở nên trơn tru, chắc cũng không khác mấy.
Cậu không để Bùi Phương Yến chờ lâu. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến mép giường, hai mắt giao nhau với Bùi Phương Yến. Thiệu Dã mím môi, trịnh trọng nói, "Chú Bảy, con bắt đầu đây."
Bùi Phương Yến chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Ánh mắt Thiệu Dã rơi xuống chỗ quan trọng của Bùi Phương Yến, lập tức lại do dự. Cậu không biết nên ra tay từ đâu.
Hay là thôi đi. Bùi Phương Yến đột nhiên mở miệng, Trước giờ vẫn vậy cũng có sao đâu.
Cái gì? Trước giờ vẫn vậy?!!!
Bảo sao chú Bảy của cậu lúc nào cũng đắp chăn, tuyệt đối không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa!
Thiệu Dã âm thầm tự cổ vũ bản thân, dù cậu có làm không tốt đến đâu, chắc chắn cũng tốt hơn là để chú Bảy của cậu tiếp tục chịu đựng như thế này.
Cậu cúi xuống, đưa tay kéo quần Bùi Phương Yến xuống một chút, vừa nhìn thấy chân dung thật, miệng cậu lập tức há hốc, buột miệng thốt lên một tiếng Oa đầy kinh ngạc.
Cậu nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại. Từ ngoài nhìn vào, cậu đã biết kích thước của chú Bảy chắc chắn không tầm thường, nhưng cái này có hơi quá không tầm thường rồi đấy!
Bùi Phương Yến im lặng nhìn cậu. Thiệu Dã lè lưỡi l**m môi vì hơi khô, sau đó cẩn thận khép ngón tay lại.
Về kỹ thuật, cậu thực sự chẳng có gì đáng nói, chính xác mà nói là không hề có kỹ thuật nào hết. Mọi thứ đều dựa vào cảm xúc, mười ngón tay toát lên một sự mộc mạc thuần khiết đến lạ. Tuy người ta nói đạo lớn thì giản đơn, nhưng đơn giản quá mức cũng có thể làm người ta phát bực.
Thiệu Dã tập trung làm công việc mới của mình trong ngày hôm nay. Phải nói thật, có tinh dầu bôi vào đúng là khác biệt, di chuyển trơn tru hơn hẳn, lại còn thơm thơm nữa.
Cậu siêng năng, chăm chỉ, không dám lơ là một giây nào.
Nhưng mà…
Trên mặt cậu dần hiện lên vẻ hoang mang. Cậu không đếm chính xác thời gian, nhưng chắc chắn là đã rất lâu rồi. Thế mà dự án này vẫn không có tiến triển gì! Chẳng lẽ công sức cậu bỏ ra đều là vô ích sao?
Không thể nào, cậu cảm thấy mình đã tiêu hao không ít calo rồi mà!
"Chú Bảy…" Thiệu Dã gọi nhỏ.
Bùi Phương Yến ngước lên nhìn, chờ cậu nói tiếp.
Thiệu Dã mím môi, hạ giọng nói, "Con có một câu không biết có nên nói không…"
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói lại thôi của cậu, Bùi Phương Yến lập tức có linh cảm chẳng lành. Anh thẳng thừng chặn lại, "Đừng nói."
"Ờm." Thiệu Dã cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng một lát sau, cậu vẫn không nhịn được. Cậu ngẩng lên, nói ra điều mình giữ trong lòng bấy lâu, "Chú Bảy, con nghe nói, nếu lâu quá mà không ra được thì có thể là một loại bệnh đấy. Lúc nào có thời gian, hay là chú đi bệnh viện kiểm tra thử đi?"
Bùi Phương Yến: "……"
Anh biết ngay mà!
Anh thở dài, gọi một tiếng, "Tiểu Dã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!