Thấy Thiệu Dã đặt dao nĩa xuống, Bùi Phương Yến liền hỏi, "Ăn xong rồi à?"
Thiệu Dã gật đầu, nói, "Chú Bảy, để con đưa chú về nhà cổ nghỉ ngơi nhé."
Bùi Phương Yến nói, "Không cần, đi xem ba cậu trước đã."
Thiệu Dã ngơ ngác, "Sao lại thế?"
Ba cậu bây giờ đang nổi trận lôi đình, thời điểm này tốt nhất là cách xa ông một chút, tránh để đến lúc đó lại bị phun đầy nước bọt.
Cậu bị phun tí thì không sao, nhưng lỡ mà phun trúng chú Bảy thì phải làm thế nào đây?
Bùi Phương Yến nói, "Tôi lo ba cậu rơi xuống nước chung với cái điện thoại luôn."
"Không đến mức đó đâu." Thiệu Dã hoài nghi, điện thoại rơi xuống nước đã đủ bất cẩn rồi, còn người cũng nhảy theo luôn thì chẳng lẽ ba cậu trưa nay ăn nấm độc à?
"Chưa chắc đâu," Bùi Phương Yến cười cười, "Vẫn nên qua xem một chút thì hơn."
Thiệu Dã muốn nói, cho dù ba cậu thật sự có rơi xuống nước, thì bây giờ bọn họ đi qua đó cũng chẳng kịp cứu nữa rồi.
Nhưng mà dù gì cũng là ba ruột cậu, nghe chú Bảy nói vậy, cậu cũng bắt đầu thấy lo lắng. Thêm nữa là gọi điện thoại hoài không được, không biết ông đang ở đâu, quả thật là nên về xem thử một chút.
Bùi Thiên Thành tuy không có rơi xuống sông, nhưng lại bị con hồ ly tinh đó dọa cho giật mình. Sau khi điện thoại rơi xuống nước, ông ngồi xổm bên bờ mò một lúc lâu vẫn không mò được, mãi một hồi sau mới bừng tỉnh nhận ra, dù có mò lên thì cũng không thể dùng được nữa.
Ông lái xe đến cửa hàng gần nhất làm lại SIM và mua điện thoại mới, nhưng tuyệt đối không dám gọi video cho Thiệu Dã nữa, chỉ sợ lại nhìn thấy con hồ ly tinh kia, rồi về nhà mất ngủ mấy đêm liền.
Nghĩ một lúc, ông quyết định trước tiên phải giải thích rõ ràng với cô gái kia. Nếu chuyện này mà truyền đến tai ông cha nhiều chuyện của cô, chẳng cần đợi đến mai, tối nay cả hội đánh mạt chược đều sẽ biết con trai ông là gay. Sau này ông còn mặt mũi nào lăn lộn trong hội nữa chứ?
Bùi Thiên Thành nhắn tin cho cô gái, nói rằng người cô thấy trong nhà hàng hôm nay không phải là người yêu của Thiệu Dã, mà là chú Bảy của nó.
Cô gái đáp lại rất nhanh, "Họ có quan hệ huyết thống không?"
Bùi Thiên Thành thực lòng rất mong là có, nhưng sự thật không cho phép, nên đành phải thành thật trả lời, "Không có."
Không lâu sau, cô gái nhắn lại cho ông một chữ hehe kèm theo biểu tượng đậu vàng cười nhếch mép.
Nhìn thấy tin nhắn đó, Bùi Thiên Thành cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào. Cô gái này tính tình cũng tốt đấy chứ, xem ra vẫn còn cơ hội phát triển với con trai ông.
Không còn hứng thú câu cá nữa, ông lái xe về nhà. Ai dè vừa ra khỏi gara đã thấy thằng con quý hóa đang đẩy xe lăn của Bùi Phương Yến đi vào nhà.
Bước chân Bùi Thiên Thành khựng lại. Bùi Phương Yến bao nhiêu năm trời chưa từng bước vào nhà ông, hôm nay sao lại mò tới? Chẳng lẽ là đến tìm ông gây sự?
Thế này thì ông thà đi câu cá tiếp còn hơn!
Bùi Thiên Thành lặng lẽ rụt chân về, định quay đầu xe chạy trốn, nhưng đúng lúc đó, thằng con quý hóa của ông đã nhìn thấy, lập tức vẫy tay hét lớn, "Ba, ba về rồi à?"
Bùi Thiên Thành lại cứng đờ tại chỗ. Đấy, ông đã bảo rồi, nhất định phải tìm cho nó một đứa thông minh hơn chút mà!
Bất đắc dĩ, ông nặn ra một nụ cười, bước nhanh về phía trước, trước tiên trừng mắt lườm Thiệu Dã một cái rồi mới quay sang Bùi Phương Yến.
Thiệu Dã hoàn toàn không hiểu gì cả, sao lại lườm cậu làm gì?
Bùi Thiên Thành lập tức bày ra bộ dáng vui mừng khôn xiết, xúc động nói, "Em trai, sao hôm nay chú lại đích thân đến đây vậy? Có chuyện gì cứ nói với anh một tiếng, anh qua nhà cũ tìm chú cũng được, cần gì phải đích thân đến tận nơi thế này."
Bùi Phương Yến điềm nhiên đáp, "Anh cả, tôi lo anh rơi xuống nước, nên qua xem thử."
Bùi Thiên Thành nghẹn họng, Bùi Phương Yến đang mỉa mai ông à? Chắc chắn là đang mỉa mai ông mà!
Bùi Thiên Thành gượng cười, "Làm sao mà anh rơi xuống nước được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!