Quản gia Lưu hỏi ý kiến Bùi Phương Yến, "Ngài có muốn cử người đến thăm không ạ?"
"Không cần, đợi khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ đích thân đi." Bùi Phương Yến quay đầu lại, điều khiển xe lăn tiếp tục đi sâu vào trong căn nhà cổ.
Trên đường đi, anh lại hỏi, "Ông nói xem, dạo này có phải anh cả tôi quá rảnh rỗi rồi không?"
Quản gia Lưu hoàn toàn không biết trong đầu Bùi Phương Yến đang nghĩ gì, ông ta nào dám trả lời. Nhưng có vẻ như lúc này Bùi Phương Yến cũng chẳng cần câu trả lời, anh tự lẩm bẩm, "Hay là điều anh ấy sang châu Phi nhỉ? Vừa hay công ty đang có chút việc bên đó."
Châu Phi? Là đi Mauritania hay Madagascar đây? Chỗ nào cũng xa quá. Quản gia Lưu nghĩ, rốt cuộc Bùi Thiên Thành đã làm gì chọc giận ông chủ của mình vậy? Hay là bị vạ lây từ Thiệu Dã? Nhưng hôm ông chủ rời đi, mọi thứ vẫn còn yên ổn mà.
Nghĩ không ra, tâm tư của ông chủ ngày càng khó đoán rồi.
"Sai người điều tra xem Thiệu Dã đang đi xem mắt ở đâu? Cô gái là con nhà nào?" Khi sắp vào cửa, Bùi Phương Yến đột nhiên lên tiếng. "Tôi là chú Bảy của nó, cũng phải giúp nó kiểm tra một chút, đừng để bị lừa mất."
… Giọng điệu này nghe thế nào cũng không giống kiểu muốn giúp đỡ. Quản gia Lưu thầm nghĩ, nhưng với tư cách là một quản gia tận tụy, ông ta luôn tuân thủ nguyên tắc ít nói nhiều làm, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Phương Yến.
Cô gái đến xem mắt với Thiệu Dã hôm nay là một nghiên cứu sinh tiến sĩ tốt nghiệp từ một trường danh tiếng trong nước. Cô để tóc ngắn gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn có vẻ hơi mạnh mẽ.
Cô là con gái của một người bạn đánh mạt chược của Bùi Thiên Thành, từng xem qua ảnh của Thiệu Dã và cảm thấy khá hứng thú. Dù sao thì ngoại hình và dáng người của cậu cũng không tệ, điều kiện gia đình cũng ổn. Chỉ có điều, cậu tốt nghiệp từ một trường đại học kém danh tiếng ở nước ngoài, IQ chắc chắn không bằng các giáo sư và bạn học xung quanh cô. Nhưng đời mà, làm gì có ai hoàn hảo mọi thứ đâu.
Thế nhưng hai người thực sự không có chút tiếng nói chung nào. Cô gái nói về những khó khăn và chuyện thú vị trong học tập và công việc, nhưng Thiệu Dã nghe mà cứ như lọt vào sương mù, chẳng biết nên phản ứng thế nào. Cậu chỉ có thể thở dài trong lòng, giá mà cô ấy hỏi cậu bí quyết luyện bắp tay lực lưỡng nóng bỏng, có lẽ cậu còn nói được vài câu.
Sở thích của cô gái là làm thí nghiệm, viết bài báo khoa học và đầu tư tài chính. Còn sở thích của Thiệu Dã là tập luyện, tập luyện và tập luyện.
Cô gái nhanh chóng nhận ra Thiệu Dã không theo kịp suy nghĩ của mình, bèn chuyển sang chủ đề khác. Cô biết cậu học tài chính khi đại học nên nói về tình hình thị trường chứng khoán gần đây. Nhưng nhìn ánh mắt vẫn trong veo như suối nguồn của cậu, cô không khỏi cảm thán cái trường đại học ở nước ngoài mà cậu học cũng đúng là kém quá đi mất.
Lúc này, người phục vụ mặc lễ phục đuôi tôm đã mang hết đồ ăn lên. Cô gái liếc nhìn Thiệu Dã đang đờ đẫn, băn khoăn không biết có nên hỏi cậu về chuyện tập bắp tay không. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, người tưởng như sắp ngủ gật kia bỗng mắt sáng rực lên.
Cô còn tưởng Thiệu Dã nhìn thấy mỹ nhân nào, liền quay đầu theo ánh mắt cậu, nhưng lại thấy một người đàn ông ngồi xe lăn đang tiến về phía họ.
Người đàn ông đó có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, rõ ràng đã được chăm chút tỉ mỉ. Mái tóc dài vừa phải chải gọn gàng, bộ vest xám khói khoác lên người tôn lên vẻ sang trọng, còn cặp khuy măng sét đá quý dưới ánh đèn nhà hàng lại càng thêm lấp lánh chói mắt.
Quay lại nhìn Thiệu Dã, cậu đã nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế, gần như chạy đến bên người đàn ông kia, vui vẻ hỏi, "Chú Bảy, người về lúc nào vậy?"
Chú Bảy? Cô gái không biết rõ về gia đình Thiệu Dã lắm, chỉ nghe cha mình nói đó là một gia đình có điều kiện. Nhưng họ làm gì thì cô vẫn chưa rõ.
Người này trông không lớn tuổi hơn Thiệu Dã bao nhiêu, hai người cũng chẳng có nét nào giống nhau. Sao có thể là chú Bảy thật được? Trong lòng cô gái không khỏi sinh nghi.
Bùi Phương Yến khẽ ừ một tiếng, đáp, "Hôm qua mới về, nghe nói cậu ở đây, tiện đường ghé qua xem một chút."
Anh quay đầu nhìn cô gái, có chút áy náy hỏi, "Tôi không làm phiền hai người chứ?"
Thực ra là rất phiền. Nhưng cô gái còn chưa kịp lên tiếng, Thiệu Dã đã nhanh miệng nói trước, "Không đâu! Chú Bảy ăn cơm chưa? Muốn ăn gì để con gọi món cho?"
"Không cần đâu, tôi không có khẩu vị." Bùi Phương Yến nói xong liền cúi đầu, giơ tay che miệng ho nhẹ hai tiếng. Gương mặt vốn đã trắng bệch của anh lúc này càng thêm yếu ớt.
"Chú Bảy, người bị bệnh à?" Thiệu Dã lo lắng hỏi.
"Không, chỉ là hôm qua về gấp, tối lại không nghỉ ngơi tốt, sáng nay dậy thấy hơi đau đầu."
Thiệu Dã lập tức nổi cáu, "Người đã không ngủ ngon thì hôm nay phải ở nhà nghỉ ngơi chứ!"
Cơ thể Chú Bảy vốn không tốt, lại càng phải chăm sóc cẩn thận. Quản gia Lưu làm ăn kiểu gì thế này! Không biết quan tâm đến sức khỏe chú Bảy sao? Đuổi việc ngay!
"Có điều tôi… có hơi nhớ cậu." Bùi Phương Yến nhẹ nhàng nói.
Cô gái ngồi bên cạnh nghe mà sửng sốt. Chẳng phải mới nói là tiện đường ghé qua thôi sao?
Thiệu Dã xoay đầu lại nhìn, hình như cậu chẳng hề nhận ra câu nói của Bùi Phương Yến có gì kỳ lạ, ngược lại, mặt còn hơi đỏ lên. Cậu nói, "Muốn gặp con thì gọi điện cho con là được mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!