Là một quản gia kỳ cựu đã theo bên cạnh Bùi Phương Yến nhiều năm, ông rất biết điều, không hỏi nhiều mà lập tức lên lầu tìm một chiếc chăn mỏng, thoáng khí cho anh.
Thiệu Dã tắm xong, lục trong tủ tìm một chiếc áo choàng tắm rồi khoác lên người. Sau khi ra ngoài, cậu đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt rồi hỏi Bùi Phương Yến, "Chú Bảy, quần áo của con đâu?"
Bùi Phương Yến đáp, "Hôm qua bị bẩn, tôi bảo người mang đi giặt rồi. Nhưng tôi cũng đã nhờ quản gia Lưu mang cho cậu một bộ khác, để trong tủ đấy, tìm thử xem."
Hôm qua rốt cuộc cậu đã làm gì vậy? Thiệu Dã ôm đầy bụng nghi vấn, mở tủ ra, quả nhiên thấy bên trong có một bộ quần áo được gấp gọn gàng, ngăn nắp.
Cậu hoàn toàn không coi chú Bảy là người ngoài, thấy đối phương không có ý định rời đi, cậu cũng không ngại ngần gì, cứ thế quay lưng lại, cởi dây buộc áo choàng tắm. Chiếc áo màu xanh đậm bằng lụa trơn tuột khỏi da cậu, ánh mắt của Bùi Phương Yến cũng theo đường cong tấm lưng trượt xuống dưới.
Thiệu Dã cúi người mặc quần.
Quản gia Lưu đúng là lớn tuổi rồi, tìm một cái chăn thôi mà lâu thế không biết.
Bùi Phương Yến cởi áo khoác, đặt lên đùi, trong khi bên kia Thiệu Dã chỉ mất vài giây để mặc xong cái quần. Cậu bước đến trước mặt Bùi Phương Yến, thấy áo khoác đặt trên đùi anh, liền hỏi, "Chú Bảy cởi áo làm gì vậy? Để con treo giúp cho."
Giọng Bùi Phương Yến hơi khàn, "Không cần, cậu đi ăn đi."
Anh vừa nói xong, bụng Thiệu Dã đã réo ầm lên. Đầu bếp từ lâu đã chuẩn bị sẵn bữa ăn theo chỉ đạo của Bùi Phương Yến, không quá thịnh soạn, chỉ có mấy món đơn giản như thịt cừu xào thìa là, hàu xào hành gừng, cùng một bát súp bồ câu hầm.
Đây là có ý gì? Sao bồi bổ dữ vậy? Thiệu Dã ngồi vào bàn, lén nhìn Bùi Phương Yến bên kia, áo khoác che trên đùi chú Bảy chẳng lẽ là để dưỡng sinh…
Mấy suy nghĩ linh tinh này đương nhiên không thoát khỏi mắt Bùi Phương Yến, thậm chí anh còn đoán được Thiệu Dã đang nghĩ cái gì, bèn hỏi thẳng, "Nhìn tôi làm gì?"
Thiệu Dã lí nhí, "Chú Bảy ăn mấy món này à?"
Bùi Phương Yến đáp, "Tôi ăn sáng rồi, mấy thứ này là cho cậu."
Trước mặt anh chỉ có một tách trà nóng, anh cầm lên nhấp một ngụm.
Thiệu Dã ồ một tiếng, cầm đũa lên, bụng đói đến mức không chờ thêm được nữa. Nhưng trước khi ăn, cậu vẫn không nhịn được mà lên tiếng, "Chú Bảy…"
"Lại có chuyện gì?" Bùi Phương Yến ngước mắt nhìn cậu.
Thiệu Dã hỏi, "Chú Bảy có biết hôm qua con đã làm gì không?"
"Cậu làm gì cậu còn không biết à?" Bùi Phương Yến đặt tách trà xuống, hỏi lại.
Thiệu Dã lắc đầu, "Con không nhớ gì hết, chỉ cảm thấy ngủ một giấc rồi trời sáng luôn."
"Trước khi ngủ cậu làm gì còn nhớ không?"
"Hình như là đang xoa bóp cho Chú Bảy thì phải." Thiệu Dã vò đầu, không chắc chắn lắm.
Bùi Phương Yến gật đầu, thản nhiên bịa chuyện, "Cậu xoa được nửa chừng thì ôm chân tôi khóc."
"Hả?" Thiệu Dã cầm đũa, mặt ngu ngơ. Sao thế? Bị hoàng đại tiên nhập à?
Bùi Phương Yến tiếp tục nói, "Cậu nói là cậu sẽ bám theo tôi cả đời, không bao giờ rời xa tôi nữa."
Thiệu Dã tròn mắt. Mình thật sự đã nói thế sao?!
Mặc dù trong lòng đúng là có suy nghĩ này, nhưng nói thẳng ra trước mặt chú Bảy thì vẫn ngại lắm chứ!
Cậu vội vàng chữa cháy, "Không phải con muốn bám theo chú Bảy, con thật lòng muốn làm việc cho chú Bảy mà."
Bùi Phương Yến vốn chỉ tiện miệng đùa một câu, không ngờ lại đổi lại được phản ứng đáng yêu thế này. Anh khẽ bật cười, thật sự muốn hỏi thử Bùi Thiên Thành xem rốt cuộc nuôi dạy đứa con này kiểu gì mà đáng yêu thế không biết.
"Ăn đi." Anh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!