"Vậy chúng ta nên làm thế nào đây?" Bùi Phương Yến nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu dịu dàng êm ái hơn bao giờ hết.
Thiệu Dã ngẩng đầu nhìn Bùi Phương Yến, sắc mặt đỏ bừng không tự nhiên, nghi hoặc nói, "Con không biết."
Bùi Phương Yến vẫy tay với cậu, "Đến đây tôi xem nào."
Trong lòng Thiệu Dã vẫn còn mơ hồ, cậu bám vào tường từ trên mặt đất bò lên, lại quên mất mình chưa kéo quần lên trước một bước, suýt chút nữa bị vấp ngã.
"Cẩn thận." Bùi Phương Yến cảnh báo, nhưng không nhắc nhở cậu mặc quần vào trước.
Nhưng Thiệu Dã tựa hồ cũng không ngốc lắm, cậu c** q**n ném vào góc tường, sau đó sải bước hướng Bùi Phương Yến đi tới.
Đùi của cậu tỏa ra một tầng nước mỏng, phản chiếu dưới ánh sáng vàng ấm áp, tựa như được ướp một lớp mật ong ngọt ngào, hương vị cực kỳ thơm ngon.
Răng nghiến chặt trong miệng, ánh mắt của Bùi Phương Yến dần dần đảo lên từ đùi cậu, hơi dừng lại trên ngực cậu, cảm thấy quần áo cậu đang mặc có chút dư thừa, nhưng cũng cảm thấy cách ăn mặc như thế này có gì đó đặc biệt. Ánh mắt anh tiếp tục đảo lên trên, đối diện với đôi mắt đen lay láy của Thiệu Dã
Ngây thơ mà ủy khuất.
Bùi Phương Yến cảm thấy mình càng khát nước hơn. Đầu lưỡi ấn vào hàm răng trên, sau khi suy nghĩ một lúc, anh hỏi, "Vừa rồi cậu đã làm gì?"
"Dùng tay thôi ạ." Thiệu Dã trả lời thành thật.
Bùi Phương Yến mỉm cười, trông như một vị trưởng bối ngay thẳng và đáng tin cậy, không chút ích kỷ đề nghị, "Vậy Tiểu Dã làm thêm lần nữa được không? Có lẽ làm thêm lần nữa sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn."
Thiệu Dã gật đầu, cảm thấy Bùi Phương Yến nói có lý, cậu đưa tay ra, định bắt đầu, nhưng lại dừng lại nhìn về phía Bùi Phương Yến, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đầu óc cậu đã ngừng suy nghĩ từ lâu, cũng không thể đoán ra được là gì.
Bùi Phương Yến dường như không biết, vẻ mặt lo lắng và quan tâm không hề giả tạo, anh hỏi, "Có chuyện gì vậy? Tôi ở đây có cản trở cậu không? Nhưng để cậu ở đây một mình tôi lo lắm."
Thiệu Dã r*n r*, cảm thấy lời nói của chú Bảy không chỉ đúng, còn có vẻ quan tâm đến mình, cúi đầu, ngón tay có chút vụng về.
Bùi Phương Yến chống khuỷu tay lên tay vịn của xe lăn, dùng một tay đỡ vai, khóe môi mỉm cười, ánh mắt di chuyển từ tay Thiệu Dã đến khuôn mặt của cậu, lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ mặt vừa đau khổ vừa hạnh phúc của cậu lúc này.
Trong tuần đầu tiên sau khi Bùi Phương Yến bị tai nạn ô tô xuất viện, quản gia Lưu đã thuê người lát hơn 80% đường trong nhà cũ, còn lại là những con đường nhỏ râu ria không đáng kể. Anh có thể điều khiển xe lăn đi đến bất cứ đâu trong nhà cũ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, mặc dù sinh hoạt hàng ngày có chút rắc rối nhưng thực ra đó không phải là vấn đề lớn đối với những người cảm thấy cả thế giới nhàm chán như anh.
Nhưng bây giờ… anh nhìn xuống đôi chân của mình, cuối cùng cũng nhận ra đôi chân của mình sẽ trở nên vô dụng, quả thực sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
Không biết là do thuốc quá mạnh hay kỹ thuật của Thiệu Dã quá tệ, thời gian dài trôi qua mà không có tác dụng gì, cậu càng ngày càng cáu kỉnh, cử động của tay càng ngày càng khó khăn, không phải là cậu muốn làm cho mình thoải mái mà là muốn nhanh chóng giải quyết phiền phức này.
Cứ làm kiểu này thì sao mà khá lên nổi? Bùi Phương Yến thầm thở dài trong lòng, không nhớ đến hoàn cảnh của mình cũng không khá hơn Thiệu Dã là bao.
Tay Thiệu Dã có chút đau nhức, không cử động được nữa, cậu cúi đầu nhìn Bùi Phương Yến không nói một lời, nhưng chớp chớp đôi mắt ươn ướt, trong tai Bùi Phương Yến dường như phát ra tiếng thút thít trầm thấp, giống như một con chó con vừa mới cai sữa.
Chính cậu là người đến nhờ anh giúp đỡ trước tiên, trong trường hợp này, với tư cách là một trưởng bối đáng tin cậy, anh nên cung cấp cho thế hệ trẻ một sự trợ giúp nhất định, điều này vô cùng hợp tình hợp lý.
Vì vậy Bùi Phương Yến mở miệng nói, giọng điệu hết sức quan tâm, "Tiểu Dã, có cần tôi giúp không?"
"Giúp con?" Thiệu Dã lặp lại lời của Bùi Phương Yến, chưa kể lớp keo trong đầu cậu còn chưa tan ra, cho dù người khác tỉnh lại, bọn họ cũng sẽ thắc mắc Bùi Phương Yến sẽ giúp cậu như thế nào.
Bùi Phương Yến ậm ừ, vẫy tay với cậu, "Lại đây."
Thiệu Dã ngoan ngoãn tiến lên một bước, bắp chân cơ hồ chạm vào chân Bùi Phương Yến.
Bùi Phương Yến cụp mắt xuống, đáng tiếc hai chân lại không còn cảm giác, nhưng có tiếc nuối gì thì bây giờ cũng vô dụng thôi. Anh vươn tay tiếp tục công việc của Thiệu Dã, có lẽ vì kỹ năng của anh tốt hơn Thiệu Dã rất nhiều, hoặc có lẽ vì sự giúp đỡ của người khác sẽ thú vị hơn việc tự lực cánh sinh thế nên sự tình càng lúc càng k*ch th*ch.
Trong phòng tắm lại vang lên tiếng thở, âm thanh dường như vui vẻ hơn trước rất nhiều, Bùi Phương Yến thỉnh thoảng sẽ thực hiện những động tác nhỏ với ý đồ xấu. Nhìn thấy cậu đáng thương nhìn mình, muốn nói nhưng không thể nói nên lời, cuối cùng cậu cũng cố nặn ra một giọng nói đứt quãng, lẩm bẩm cầu xin chú Bảy. Lúc này, Bùi Phương Yến mới giả vờ như vừa nhận ra điều đó, vừa thỏa mãn cậu vừa nói lời xin lỗi với cậu.
Thiệu Dã ngờ nghệch, bị Bùi Phương Yến lừa hết lần này đến lần khác dùng cùng một thủ đoạn mà không hề hay biết.
Nếu một hai lần không có tác dụng thì làm thêm hai lần nữa. Cho đến khi thuốc phát huy hết tác dụng, Thiệu Dã đã có chút mệt mỏi, đứng không vững, lảo đảo ngồi thẳng trên mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!