Thiệu Dã đặt hoa hồng nguyệt quý lên bệ cửa sổ, vẫy tay với Bùi Phương Yến, sau đó không vào trong mà lại trèo xuống theo đường ban công.
Một lúc sau khi Thiệu Dã rời đi, Bùi Phương Yến mới điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ, cúi xuống nhặt bông hoa cậu để lại, xoay xoay trong tay một lúc, rồi bảo quản gia Lưu mang đến một cái bình để c*m v**.
Quản gia Lưu thấy tâm trạng của Bùi Phương Yến dường như khá tốt, liền hỏi, "Tiên sinh, vừa rồi có người đến à?"
Bùi Phương Yến khẽ cười, "Một tên ngốc nhỏ."
Quản gia Lưu hơi sững sờ, sau đó cẩn thận hỏi, "Là Thiệu Dã sao?"
Bùi Phương Yến thấy ông ta đoán trúng ngay lập tức, lập tức cười càng vui vẻ hơn.
Quản gia Lưu đã lâu lắm rồi không thấy Bùi Phương Yến cười sảng khoái như vậy, bỗng nhiên cảm thấy sự nghiệp của mình có chút lung lay.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đêm lạnh như nước, sau khi rời khỏi chỗ Bùi Phương Yến, Thiệu Dã không về phòng ngủ ngay mà lượn một vòng đến trước nhà Tô Nguyệt Tương.
Tô Nguyệt Tương sống trong một căn biệt thự nhỏ hai tầng. Thiệu Dã đứng ngoài vườn hoa nhìn lên, thấy trong phòng vẫn sáng đèn, rèm chưa kéo, có thể thấy rõ bốn bóng người đang đi qua đi lại bên trong.
Thiệu Dã cạn lời.
Chỉ trong thời gian cậu đi mách lẻo mà lại có thêm một người leo vào rồi?
Thật là lãng mạn chết đi được.
Cậu không khỏi cảm thán trong lòng, ba tên kia đúng là không coi mình ra gì mà.
Chú Bảy không muốn quản chuyện này, nhưng cậu thì khác. Cậu là quản gia tương lai của nhà lớn, lẽ nào lại để ba tên kia ngang nhiên phá luật như vậy? Ngay trước mặt chú Bảy đã thế, thử hỏi ra ngoài rồi thì chúng nó còn làm loạn đến mức nào?
Phải cho bọn nó biết, nhà này ai mới là người có tiếng nói!
Thiệu Dã thấy đám người kia có vẻ còn tám chuyện lâu lắm, lập tức hành động.
Trước tiên, cậu chạy đến chuồng chó, dắt ba con Rottweiler ra chặn ngay trước cửa, phòng trường hợp bọn họ định chạy bằng cửa chính.
Sau đó, cậu tiện tay nhặt mấy bãi phân mà bầy chó chưa kịp xử lý, ném hết vào vườn hoa dưới ban công. Dựa theo tính toán của cậu, bất kể bọn họ nhảy xuống từ bên trái hay bên phải, đều đảm bảo hạ cánh êm ái vào đống đó.
Thế nhưng, cậu đợi mãi, đợi mãi, mà bọn kia vẫn không có ý định rời đi, thậm chí còn tám hăng hơn.
Thiệu Dã nghiến răng, cảm thấy mức trừng phạt này vẫn chưa đủ nặng, bèn chạy đi tìm quản gia Lưu mượn một chai dầu bôi trơn.
Cậu cẩn thận bôi lên lan can cửa sổ tầng một, bọn họ muốn trèo xuống đất an toàn? Cứ phải vịn lan can chứ gì? Được thôi, giúp một tay luôn!
Sau khi tất cả đã đâu vào đấy, Thiệu Dã hài lòng búng ngón tay một cái, ba con Rottweiler lập tức nhận lệnh, đồng loạt sủa ầm lên.
Ba con người trên tầng nghe thấy tiếng chó sủa, theo bản năng nghĩ rằng đây là lời cảnh cáo từ Bùi Phương Yến, lập tức cuống cuồng bò xuống từ ban công. Kết quả tới tầng một, tay vừa chạm vào lan can thì trượt một phát, cả ba đứa đâm sấp mặt xuống vườn hoa. Ngay sau đó, tiếng chửi rủa và tiếng nôn mửa vang lên không ngớt.
Thiệu Dã thấy cảnh tượng mình mong đợi bấy lâu, hài lòng vỗ tay, dắt ba con Rottweiler về chuồng, ngủ một giấc ngon lành.
Còn quản gia Lưu thì không dám ngủ.
Ông nghĩ mãi mà không hiểu nổi Thiệu Dã mượn dầu bôi trơn để làm gì. Trong nhà cũng đâu có xe đạp cần tra dầu đâu?
Nghĩ tới việc tối nay Bùi Phương Yến có vẻ cưng chiều Thiệu Dã hơn bình thường, quản gia Lưu quyết định báo cáo sự việc.
Bùi Phương Yến nghe xong cũng đầy thắc mắc, "Cậu ta lấy cái đó làm gì?"
Quản gia Lưu lắc đầu, "Tôi hỏi rồi, cậu ta không nói."
Bùi Phương Yến suy nghĩ một chút, rồi nói, "Đi kiểm tra xem thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!