Chương 3: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Thiệu Dã gặp Tịch Quan Minh là hai năm trước. Khi đó, Tịch Quan Minh chưa phải hội trưởng hội học sinh, chỉ là đại diện học sinh phát biểu trong lễ khai giảng.

Hôm ấy, anh mặc một bộ đuôi én màu đen, cổ áo cài một chiếc nơ nhỏ xinh cùng màu, từng sợi tóc đều được chăm chút kỹ lưỡng, từ đầu đến chân toát lên khí chất cao quý và nghiêm cẩn.

Anh nói chuyện hài hước, thái độ hòa nhã, so với đám quý tộc ngông cuồng, tự cao tự đại kia thì thật sự dễ gần hơn quá nhiều. Về gia thế của anh, trong trường có đủ loại tin đồn, đến tận bây giờ vẫn chưa ai có câu trả lời chính xác, nhưng cũng chẳng ai dám vì vậy mà xem thường anh.

Hai năm trước, từng có một thành viên hoàng gia cố ý gây sự với Tịch Quan Minh. Không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết không bao lâu sau, người này lại quay sang hết lời khen ngợi anh.

Kim Tước Hoa đầy rẫy kẻ lắm tiền, nhưng đẳng cấp rõ ràng. Gia cảnh Thiệu Dã cũng không tệ, ba cậu vốn chỉ là chủ một quán ăn sáng nhỏ, khi Thiệu Dã còn học tiểu học, ông bỗng trúng xổ số rồi phất lên chỉ sau một đêm. Sau đó, nhờ có người mách nước, ông đầu tư vào mấy dự án tiềm năng, đến khi Thiệu Dã lên cấp hai thì đã tích lũy được một khối tài sản không nhỏ, thậm chí còn mở hơn trăm chuỗi nhà hàng trên khắp cả nước.

Nhưng đem số tài sản đó so với đám quý tộc lâu đời kia thì đúng là không đáng để mắt đến. Trong mắt bọn họ, Thiệu Dã, ba cậu, cùng tất cả những kẻ giàu lên trong vài chục năm trở lại đây, chỉ là đám nhà giàu mới nổi thô kệch, chẳng có tư cách bước vào giới thượng lưu.

Tất nhiên, bản thân Thiệu Dã cũng chẳng hứng thú gì với cái giới đó. Chỉ là đôi khi, mấy thằng ngu này thích cà khịa quá, khiến người ta muốn cho chúng nó ăn vài bạt tai.

Thiệu Dã vào được Kim Tước Hoa là nhờ ba cậu chạy chọt đủ đường. Khi mới chuyển đến, không ai dám động đến cậu trước mặt, chỉ dám lén lút sau lưng, cười nhạo cậu là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Đỉnh điểm là có kẻ nửa đêm còn mò lên giường cậu sờ mó, xem thử có phải cậu độn ngực silicon không.

Thiệu Dã: "……"

Ngực to thì làm sao? Có ăn hết cơm nhà chúng mày không? Có uống cạn nước nhà chúng mày không?!

Ghen tị! Đúng là đố kỵ không che giấu!

Thiệu Dã bật dậy giữa đêm, dọa cho cái thằng mò ngực cậu xanh mặt, té thẳng từ trên giường tầng xuống. Chỉ tiếc, chưa kịp bẻ từng ngón tay nó thì nó đã xỉu trước rồi.

Cuối cùng, vụ việc kết thúc bằng việc Thiệu Dã phải đích thân xin lỗi cái thằng xỉu đó, vì nó là cháu ruột của hiệu trưởng.

Ngay lúc đó, Thiệu Dã nhận ra, muốn sống tốt ở Kim Tước Hoa, cậu nhất định phải tìm cho mình một đại ca, làm đàn em trung thành nhất của đại ca, để đại ca làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cậu. Đến khi đó, cậu sẽ không cần kiêng nể đám ngu này nữa, muốn bẻ mấy ngón tay thì bẻ.

Mục tiêu đầu tiên cậu chọn chính là Tịch Quan Minh. Cậu còn nghiêm túc đặt ra một giai đoạn quan sát, bí mật theo dõi đối phương suốt một thời gian dài.

Mà càng tìm hiểu về Tịch Quan Minh, cậu càng chắc chắn, cuối cùng sau bao năm trôi dạt, cậu cũng tìm thấy minh chủ.

Nhưng ——

Minh chủ méo quan tâm!!!

Ví dụ như trong đại hội thể thao mùa xuân năm đó, Tịch Quan Minh khi ấy đã là hội trưởng hội học sinh. Hiếm hoi lắm mới thấy anh thay bộ đồ thường ngày, hôm đó anh mặc một bộ thể thao màu xám nhạt, trông có vẻ thoải mái hơn. Đám người trong hội học sinh lũ lượt đi theo anh, báo cáo đủ thứ việc linh tinh, từ sắp xếp lịch thi đấu cho đến quản lý sự kiện.

Còn anh thì vẫn giữ nguyên phong thái như mọi khi, luôn mỉm cười với bất kỳ ai tìm đến, dù là đến xin tài trợ hay đến tự thú nhận lỗi. 

Thiệu Dã giành giải nhất chạy 100m, ngoảnh đầu lại tìm kiếm bóng dáng của ai đó trong đám đông. Cậu thấy Tịch Quan Minh ngồi ngay dưới khán đài, mắt chăm chú nhìn bảng thành tích trong tay, trông không khác nào một vị đế vương cổ đại, nắm trong tay cả thiên hạ.

Năm đó, Thiệu Dã tham gia ba hạng mục, ôm trọn ba huy chương vàng. Cơ mà, mấy cái huy chương này đều do đám ông già trong trường phát, cậu cũng chẳng thấy có gì đặc biệt. Thế là cậu đeo luôn cả ba cái lên cổ, chạy vòng quanh Tịch Quan Minh hơn hai chục vòng, chỉ mong được hội trưởng đại nhân liếc mắt để ý.

Sau đó, Tịch Quan Minh đúng là đã chú ý đến cậu. Nhưng có vẻ như hội trưởng nghĩ cậu đang khởi động, liền mỉm cười khích lệ, sau đó cởi áo khoác ra, tiếp tục tập trung vào công việc dang dở.

Thiệu Dã tự an ủi, Không sao! Chỉ cần mình đủ cố gắng, tìm được cơ hội chứng minh bản thân với hội trưởng, anh nhất định sẽ nhìn ra tài năng của mình, giữ mình lại bên cạnh, từ đó không thể rời xa mình nữa!

Và rồi, cơ hội ngàn năm có một cũng đến!

Cơ hội giúp cậu vừa cứu được người trong lòng của hội trưởng, vừa tình cờ chạm mặt hội trưởng một cách đầy trùng hợp!

Cảm ơn Khương Nghiên!

Cảm ơn Lục Nhất Hành đã đi bắt nạt Khương Nghiên!

Cảm ơn Tư Húc đã tạo ra lý do để Lục Nhất Hành đi bắt nạt Khương Nghiên!

Nhưng mà…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!