Dù gì cũng là cha con ruột, dù thằng con này đầu óc không được lanh lợi lắm, suốt ngày còn làm ông tức điên, nhưng ông cũng không thể trơ mắt nhìn nó tự nhảy vào hố chôn mình được.
"Chuyện này… Hay là thôi đi ha?" Bùi Thiên Thành gượng cười, tha thiết nói.
Bùi Phương Yến ngạc nhiên, "Vừa nãy anh còn nói cả đống, chẳng phải là muốn tôi giữ Tiểu Dã bên cạnh sao? Sao giờ lại không muốn nữa?"
Bùi Thiên Thành vội vàng giải thích, "Không phải không muốn, chỉ là tự nhiên anh nhớ ra thằng nhóc Tiểu Dã này vụng về lắm, theo chú chẳng giúp được gì, lại còn thêm phiền."
"Con đâu có ——" Thiệu Dã vừa định mở miệng phản bác thì bị Bùi Thiên Thành véo một phát vào tay, đau đến mức hít mạnh một hơi, nét mặt méo mó hết cả.
Bùi Thiên Thành vỗ vai con trai, cười với Bùi Phương Yến, "Nhìn nó ngốc chưa kìa, sắp chảy cả nước miếng rồi."
"Không sao," Bùi Phương Yến mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp, "Tôi thích người ngốc."
Bùi Thiên Thành: "……"
Càng thấy Bùi Phương Yến muốn giữ Thiệu Dã bên mình, Bùi Thiên Thành càng chắc chắn anh có ý đồ xấu. Ông tiếp tục cố gắng, "Tiểu Dã từ bé chưa bao giờ qua nổi môn Toán, phép cộng trừ trong phạm vi 10 bây giờ nó còn phải đếm ngón tay cả buổi, không hợp ở cạnh chú đâu."
Thiệu Dã trừng mắt nhìn người cha yêu dấu của mình. Cậu học Toán đúng là không giỏi, nhưng cũng đâu đến mức bị bôi nhọ thế này chứ?!
Bùi Phương Yến hoàn toàn không để tâm, "Không sao, khỏe mạnh là được. Có dịp tôi còn muốn xem Tiểu Dã đá bóng nữa."
Bùi Thiên Thành: "……"
Đủ rồi đấy! Sao cứ nhắc mãi chuyện này thế?! Đàn ông phải biết bao dung chứ?!
Bây giờ ông gần như có thể khẳng định chắc chắn, Bùi Phương Yến nhất định không có ý tốt với Thiệu Dã.
Bùi Phương Yến cười hỏi, "Anh cả, có phải anh không yên tâm khi để Tiểu Dã ở lại với tôi không?"
"Không có, sao lại thế được?" Bùi Thiên Thành cố gắng nặn ra một nụ cười. Bùi Phương Yến quyết tâm muốn giữ Thiệu Dã lại, ông cũng không ngăn cản được nữa. Nếu tiếp tục từ chối, không biết anh sẽ chơi chiêu gì. Cuối cùng, ông đành nói, "Nếu chú đã coi trọng nó như vậy, vậy cứ để nó lại đi. Nếu sau này thấy nó phiền quá thì cứ tống cổ nó ra ngoài, đừng khách sáo."
Bùi Phương Yến cười càng sâu, nói với Bùi Thiên Thành, "Anh cả lo xa quá rồi, Tiểu Dã thú vị thế này, tôi đâu nỡ đuổi đi chứ?"
Nghe vậy, Thiệu Dã lập tức ưỡn ngực đầy tự hào. Trời tháng sáu nóng bức, cậu mặc áo thun trắng, chạy theo Hạ Gia Hoài cả buổi trời, mồ hôi làm áo hơi ướt, dính sát vào người.
Ánh mắt Bùi Phương Yến khẽ hạ xuống, dừng lại ở đôi chân dài rắn chắc của cậu.
Bùi Thiên Thành nhìn mà muốn khóc. Con trai ngốc của ông, bị người ta bán mà còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Ông chỉ có thể cầu mong Bùi Phương Yến bán nó cho một nhà nào đó tốt tốt chút thôi. Ông thở dài, "Vậy thì nhờ chú chăm sóc Tiểu Dã rồi."
"Đương nhiên." Bùi Phương Yến dặn dò quản gia vài câu, sau đó mới quay xe lăn rời đi.
Sau khi chia tay Bùi Thiên Thành, Thiệu Dã theo ông quản gia đi vào trong. Dọc đường, cậu liên tục dò hỏi về sở thích và lịch trình sinh hoạt hàng ngày của Bùi Phương Yến, nhưng quản gia kín miệng lắm, chẳng chịu hé răng nửa lời.
Thiệu Dã bĩu môi, nghĩ thầm, hừ, cứ chờ đó đi, sớm muộn gì tôi cũng tìm ra thôi!
Sau khi gặp Tô Nguyệt Tương, cô lập tức từ một nữ giúp việc bình thường trở thành khách quý nhất trong nhà cổ. Nhưng cô chẳng hề vui vẻ chút nào, trong lòng chỉ có đau khổ và áy náy. Trước đây, cô từng nghe đám người hầu nói rằng hai chân của Bùi Phương Yến bị thương là vì bảo vệ ánh trăng sáng của anh, nhưng chưa từng nghĩ người đó lại chính là mình.
Cô hỏi anh chuyện này có thật không. Bùi Phương Yến cúi đầu, nói không phải.
Nhưng Tô Nguyệt Tương không tin. Cô cảm thấy mình nợ anh quá nhiều, nên chỉ có thể lựa chọn ở lại nhà cổ để tìm cơ hội báo đáp ân tình này.
Lũ cá koi trong hồ ngắm cảnh đã ăn uống no nê, lười biếng vẫy đuôi bơi chậm rãi. Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, bóng loang lổ xuyên qua cửa sổ, rơi trên tấm thảm màu kem trong phòng, trông như một hàng lá trúc được thêu lên đó.
Hôm nay, có tổng cộng mười ba người trẻ tuổi đến nhà cổ cùng với Thiệu Dã. Trong đó có không ít học bá tốt nghiệp từ các trường danh giá, nhưng cũng có vài kẻ ăn chơi đi nước ngoài mạ vàng như Thiệu Dã.
Bùi Phương Yến ngồi trên xe lăn, đặt tập danh sách mà quản gia vừa đưa xuống bàn, nhìn đám người trước mặt và hỏi, "Mấy cậu đến đây, muốn làm công việc gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!