Chương 28: (Vô Đề)

Đối mặt với lời chế giễu của cha mình, Thiệu Dã ưỡn ngực, kiên quyết phản bác, "Con đâu có ngu đến mức đó."

Bùi Thiên Thành cười lạnh, nghiến răng, "Không ngu đến mức đó mà con tặng vé bóng đá cho chú Bảy?"

"Là mời chú Bảy đi xem bóng đá, chứ có bắt chú ấy ra sân đá đâu…" Thiệu Dã nói đến đây cũng bắt đầu chột dạ, giọng nhỏ dần.

Nhắc đến chuyện này, Bùi Thiên Thành lập tức nhớ lại lúc ở bữa tiệc ở nhà tổ, Bùi Phương Yến đặc biệt nhấn mạnh rằng dù có đứng dậy được cũng chẳng thể đá bóng, cơn bực bội trong lòng lại dâng lên.

Trời biết ông từng khao khát thừa kế sản nghiệp nhà họ Bùi đến mức nào! Đường đường là con trai trưởng của cụ Bùi, hơn nữa còn là con chính thất, hồi đó ông luôn nghĩ rằng dù không thể nắm trọn nhà họ Bùi thì ít nhất cũng phải giành được phần lớn. Kết quả, cuối cùng ông chẳng có gì cả. Đến tận bây giờ, ông vẫn không hiểu rốt cuộc cụ Bùi đã nghĩ gì mà lại trao cả gia tộc vào tay một người ngoài.

Nhưng đáng tiếc thay, ông chỉ có duy nhất một đứa con là Thiệu Dã. Ở cái tuổi này rồi, muốn mở một tài khoản nhỏ cũng không kịp nữa.

Từ khi biết Thiệu Dã tặng Bùi Phương Yến hai tấm vé bóng đá, Bùi Thiên Thành đã phải nghe Thanh Tịnh Kinh suốt một tuần liền để giữ bình tĩnh. Vất vả lắm mới lấy lại được chút cân bằng, thế mà bây giờ Bùi Phương Yến lại định chọn người thừa kế từ đám hậu bối trong nhà. Nhìn con trai mình, Bùi Thiên Thành cảm thấy hết hy vọng. Xem ra, ông còn phải nghe Thanh Tịnh Kinh thêm ít nhất ba đến năm năm nữa.

Cạnh tranh bằng con cái? Bít cửa rồi. Đời này coi như xong, không có số làm giàu. Bùi Thiên Thành tự an ủi bản thân, không cần Thiệu Dã phải đại phú đại quý, chỉ cần nó sống yên ổn là được. Cái đầu óc này mà đến nhà tổ thì cũng chẳng đấu lại đám kia, không chừng còn bị người ta lợi dụng làm con tốt thí. Tốt nhất là tránh xa thị phi thì hơn.

Nhưng Thiệu Dã không muốn tránh, cậu chỉ muốn lao thẳng vào. Cậu bước tới, tha thiết nói với Bùi Thiên Thành, "Ba, con thực sự rất muốn đến nhà tổ."

"Không được." Bùi Thiên Thành từ chối ngay lập tức. Ông cũng thực sự muốn sống thêm vài năm nữa.

"Ba…" Thiệu Dã ngồi phịch xuống cạnh ông, ôm vai ông, đảm bảo, "Ba cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ hầu hạ chú Bảy thật chu đáo."

Bùi Thiên Thành nghĩ, làm sao ông có thể yên tâm nổi đây? Dựa vào cái gì mà yên tâm? Dựa vào hai tấm vé bóng đá đó hả?

Thế thì ông cũng rộng lượng quá rồi!

Thấy cha vẫn không lay chuyển, Thiệu Dã tiếp tục thuyết phục bằng cả tình lẫn lý, "Ba, nếu con không đi, chú Bảy sẽ giao nhà họ Bùi cho người khác đấy. Biết đâu lại rơi vào tay cái thằng họ Hạ nhà cô hai, ba chịu nổi không? Ba thử nghĩ xem, sau này mỗi dịp Tết cả nhà tụ họp, ai cũng khoe con cái mình được chú Bảy trọng dụng, chỉ riêng con là không. Lúc đó, ba có ngẩng đầu nổi không?"

Ai khiến ông không ngẩng đầu nổi chứ? Nó mà đến đó, Bùi Phương Yến vẫn sẽ giao nhà họ Bùi cho người khác thôi!

Nhưng đúng là lời này có chút sức nặng, Bùi Thiên Thành bị dao động. Ông nói, "Để ba suy nghĩ thêm."

"Ba còn suy nghĩ gì nữa? Cơ hội tốt thế này bày ngay trước mắt, ba nỡ lòng nào bỏ qua sao?" Thiệu Dã đập một cái lên đùi Bùi Thiên Thành.

Cơ hội đâu ra? Với ông, đây rõ ràng là cái bẫy!

Bùi Thiên Thành cảm giác đùi mình bị đánh đến tê rần, vội đẩy Thiệu Dã ra rồi dịch sang bên cạnh. Thằng con trai này tự tin quá thể! Nếu năm xưa ông có được một phần sự tự tin của nó khi tranh giành gia sản, thì cũng không đến mức mất ăn mất ngủ, tóc rụng từng nắm như vậy.

Ông nhìn Thiệu Dã, nghiêm túc nói, "Ba phải suy nghĩ xem chú Bảy có giận quá mà đuổi con ra khỏi nhà họ Bùi hay không. Nếu điều đó xảy ra, liệu chú ta có cắt luôn phần chia của ba không? Ở cái tuổi này rồi, ba không chịu nổi biến cố đâu."

Thiệu Dã: "……"

Cậu vội vàng minh oan cho Bùi Phương Yến, "Ba, Chú Bảy con là người rất tốt, ba đừng có lấy bụng tiểu nhân ——". Dưới ánh mắt muốn giết người của Bùi Thiên Thành, bảy chữ còn lại được nuốt thẳng vào bụng.

Bùi Thiên Thành cười gằn, "Ha ha… ha ha ha… " Đây là câu chuyện hài nhất ông được nghe trong năm nay, mà phát ra từ miệng thằng con ruột của mình càng buồn cười hơn!

Ông hít sâu một hơi, nhẩm vài câu kinh rồi cuối cùng cũng dịu giọng, "Con muốn đi cũng đâu phải do ba quyết định, còn phải xem ý của chú Bảy con nữa."

"Ba cứ yên tâm, chú Bảy chắc chắn sẽ không bỏ rơi con đâu!" Thiệu Dã đập tay lên ngực cam đoan.

Nó lấy tự tin ở đâu ra vậy trời?! Bùi Thiên Thành lại thở dài, đúng là không thể tạo tài khoản mới được nữa, hay là hack một cái nhỉ? Ông thấy thằng con bên nhà em gái mình nuôi cũng khá ổn đấy.

Sau khi cân nhắc tính khả thi của việc hack acc, Bùi Thiên Thành thở dài một tiếng, nói với Thiệu Dã, "Mai ba dẫn con đến nhà tổ một chuyến, xem xem thái độ của chú Bảy con thế nào. Nếu chú ta không muốn giữ con lại, con phải ngoan ngoãn theo ba về, không được mặt dày ở lại, biết chưa?"

Ông đồng ý dẫn Thiệu Dã đến nhà tổ không phải vì tin tưởng cậu có thể lấy lòng Bùi Phương Yến, mà là nghĩ Thiệu Dã học ở nước ngoài bao năm, chưa từng tiếp xúc với mấy đứa trong nhà. Nếu nhân cơ hội này làm quen được với vài người, sau này ông có mất đi, biết đâu bọn họ sẽ sẵn sàng chừa cho cậu một bát canh, đỡ để tài khoản này bị bỏ xó hoàn toàn.

Không lấy lòng được Bùi Phương Yến cũng không sao, chí ít có thể hòa thuận với đám đồng trang lứa chứ? Thỉnh thoảng đến phòng gym, Bùi Thiên Thành vẫn thấy không ít người nhiệt tình muốn làm bạn với Thiệu Dã mà.

Ông nghiêm túc dặn dò, "Nếu chú Bảy chịu giữ con lại, con phải đối xử tốt với mấy anh chị em trong nhà, đừng coi họ là đối thủ cạnh tranh, mà hãy coi họ là gia đình, là sếp tương lai của con, hiểu chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!