Chương 26: (Vô Đề)

Từ khi Thiệu Dã và Tịch Quan Minh xác định quan hệ, thời gian dường như trôi qua cực kỳ nhanh. Chớp mắt một cái, một học kỳ kết thúc. Chớp mắt thêm cái nữa, Tịch Quan Minh tốt nghiệp, còn Thiệu Dã lên lớp 12.

Giống như trước đây Tịch Quan Minh từng nói với cậu, ở ngôi trường này, chẳng có gì là Thiệu Dã không làm được, dù cho Tịch Quan Minh không còn là hội trưởng Kim Tước Hoa nữa. Nhưng ngoài việc thỉnh thoảng dọa dẫm bạn cùng lớp cho oai, Thiệu Dã cũng chẳng gây ra chuyện gì động trời, khiến Tịch Quan Minh hơi hơi thất vọng một chút.

Cũng trong năm ấy, lão gia nhà họ Tịch biết tin cháu trai mình có bạn trai, tức đến mức bỏ ăn cả ngày, nửa đêm ngủ còn tự giật mình tỉnh dậy, ôm lấy chiến hữu già là một con Alaska đã 13 tuổi, trầm tư suy nghĩ xem từ khi nào dòng họ Tịch lại có gen đồng tính luyến ái.

May mà sau hai đêm trăn trở, lão gia tự nghĩ thông suốt. Cháu trai ông vốn lạnh nhạt, tìm được người bầu bạn đã là phước phần lắm rồi, không thể đòi hỏi quá nhiều. Thời đại mới rồi, trai gái gì cũng như nhau thôi.

Sau khi tốt nghiệp, Tịch Quan Minh chọn một trường đại học trong thành phố, số môn học không nhiều, rảnh rỗi có thể quay lại Kim Tước Hoa dạo chơi, chẳng ai dám cản. Thiệu Dã thì xin học ngoại trú, không cần lên lớp buổi tối, tan học liền ngồi xe Tịch Quan Minh về nhà. Những ngày tháng vui vẻ như vậy kéo dài đến tận kỳ thi đại học của Thiệu Dã.

Mỗi năm, hơn 70% học sinh tốt nghiệp Kim Tước Hoa đỗ vào các trường danh tiếng trên thế giới, còn Thiệu Dã thì một cách không hề bất ngờ, lọt vào nhóm 30% còn lại.

Sau lễ tốt nghiệp, Thiệu Dã và Tịch Quan Minh về nhà. Hai người từ phòng khách quậy đến phòng tắm, lại từ phòng tắm lăn sang phòng gym. Quả bóng yoga màu hồng nảy lên nảy xuống không ngừng.

Cuối cùng, Thiệu Dã nằm bẹp trên tấm thảm mềm mại trong phòng khách, một sợi dây đỏ rực quấn quanh người cậu, ánh đèn sáng chói khiến cậu phải nheo mắt. Tịch Quan Minh nắm hai đầu dây, chẳng mấy chốc đã hoàn thành tác phẩm mới của mình, những sợi dây đỏ đan chéo trên ngực Thiệu Dã. Anh cố tình buộc chặt một chút, siết vào da thịt, sau đó ngồi bên cạnh thưởng thức thành quả, trông vô cùng mãn nguyện.

Thế nhưng sau khi quậy tới tận phòng ngủ, bằng cách nào đó, sợi dây đỏ lại biến thành nút thắt chết, quấn chặt trên người Thiệu Dã không sao tháo ra được.

Thiệu Dã hoảng hốt cực độ. Nếu dây này cứ dính trên người cậu mãi thì sau này ra đường mặc đồ hơi mỏng một chút là bị coi là kẻ b**n th** mất?! Lẽ nào đây là âm mưu của hội trưởng?!

Cậu nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Tịch Quan Minh thong dong cầm lấy kéo, xoẹt một cái, sợi dây đứt đôi.

À, quên mất là còn có thể dùng kéo. Chắc nãy quậy dữ quá nên não bị lắc đến chập mạch luôn rồi.

Tắm rửa xong, hai người lại trở về giường. Trước khi ngủ, Thiệu Dã liếc nhìn điện thoại, đã gần 3 giờ sáng. Cậu vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, nhưng giấc ngủ đêm nay lại chẳng hề yên ổn.

Cậu mơ rất nhiều, hết giấc này đến giấc khác, không cho cậu một cơ hội để thở. Đến cuối cùng, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác mình đang nằm trong một căn phòng thí nghiệm trắng toát, xung quanh có các nhân viên nghiên cứu đang đọc những chuỗi dữ liệu mà cậu nghe không hiểu.

Tim cậu đập ngày càng nhanh, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cậu. Đột nhiên, cậu choàng tỉnh.

Tịch Quan Minh vẫn chưa ngủ, thấy cậu đột ngột tỉnh dậy, bèn ngồi dậy hỏi, "Sao thế? Gặp ác mộng à?"

"Không phải ác mộng," Thiệu Dã ôm lấy ngực, trái tim trong lồng ngực cậu vẫn chưa ổn định lại. "Em cũng không biết nữa, chỉ thấy hoang mang vô cùng, cứ có cảm giác chuyện lớn sắp xảy ra… Hội trưởng, chẳng lẽ sắp có động đất à?"

Không phải động đất thì chó phải sủa trước sao?

Cái cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt. Thiệu Dã như nghe thấy có ai đó từ nơi rất xa gọi tên cậu, muốn kéo cậu ra khỏi thế giới này. Cậu lờ mờ hiểu ra điều gì đó.

Tịch Quan Minh đưa tay bật đèn ngủ. Ánh sáng chiếu xuống gương mặt Thiệu Dã, cậu đang lưu luyến nhìn anh, đôi mắt hơi ươn ướt.

"Hội trưởng, em phải đi rồi." Cậu khẽ nói.

Tịch Quan Minh vốn luôn giấu đi phần xấu xa nhất trong bản thân. Gần như chỉ khi ở trên giường với Thiệu Dã, anh mới bộc lộ đôi chút. Thiệu Dã cao to, cơ bắp rắn chắc như một con bò mộng, trông chẳng có vẻ gì là dễ bị đánh gục. Nhưng Tịch Quan Minh lại thích trêu chọc cậu đến mức chảy ra những giọt nước mắt phản xạ sinh lý. Thế mà bây giờ, thấy cậu dường như sắp khóc thật, trong lòng anh chỉ còn lại đau xót.

Tịch Quan Minh ôm lấy cậu, thì thầm, "Anh biết mà, anh biết mà."

Anh sớm đã có linh cảm rằng một ngày nào đó, họ sẽ phải chia xa trong thế giới này. Nhưng anh cũng biết, rồi sẽ có một ngày, họ nhất định gặp lại.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Thiệu Dã, an ủi, "Cục cưng, đừng sợ, cũng đừng buồn. Tin anh đi, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."

Vạn vật chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng nhạt khẽ lướt qua bầu trời.

Đêm xuống, Kim Tước Hoa khoác lên mình một vẻ đẹp yên bình khác hẳn ban ngày. Tượng đá cẩm thạch vươn tay chỉ về phía hồ nhân tạo ở phía Bắc. Mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng, hai con thiên nga trên hồ đang vui vẻ quấn quýt nhau.

Buổi livestream hoành tráng này đến đây là chính thức hạ màn.

Thiệu Dã mở mắt lần nữa, phát hiện mình đang nằm trong khoang trò chơi, xung quanh trắng toát y hệt giấc mơ vừa rồi. Nhân viên của Neverland đứng bên cạnh, chúc mừng, "Chúc mừng cậu, Thiệu Dã, cậu là người thắng duy nhất trong trò chơi này!"

Thiệu Dã đơ người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!