Rượu vang?
Bánh pudding xoài ăn với rượu vang à? Sao cái combo này lạ lùng thế nhỉ?
Nhưng mà nếu Hội trưởng ăn vậy thì chắc chắn phải có lý do rồi.
Thiệu Dã gật gù, ghi nhớ lời của Tịch Quan Minh.
Dạo gần đây cậu gần như đã chuyển hết đồ dùng cá nhân và quần áo thường ngày sang đây. Vừa lục lọi trong thùng xem có bộ nào mặc sang nhà Hội trưởng được không, cậu vừa suy nghĩ xem rượu vang của nhà nào thì hợp với pudding nhất.
Tịch Quan Minh ngồi xuống bên cạnh, giúp cậu nhặt quần áo vứt bừa bãi rồi xếp gọn lại bỏ vào thùng.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, hai người ghé qua Lostin mua một phần pudding xoài rồi lái xe rời khỏi Kim Tước Hoa.
Nhà của Tịch Quan Minh nằm ở ngoại ô, cách Kim Tước Hoa không xa. Đây là căn biệt thự hai tầng anh tự mua hai năm trước. Thực ra anh cũng không thường xuyên ở đây, nhưng có thuê người dọn dẹp đến làm mỗi thứ Bảy.
Hôm nay là Chủ Nhật, nhà cửa vẫn còn sạch sẽ, chẳng thấy chút bụi nào. Nội thất trong biệt thự cũng đơn giản như ký túc xá, chỉ có vài món đồ gia dụng và thiết bị điện.
Tịch Quan Minh dẫn Thiệu Dã lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ của mình rồi nói, "Mấy phòng khác chưa dọn dẹp, tối nay ngủ với anh được không?"
"Được ạ." Dù sao ở trường bọn họ cũng ngủ chung rồi. Thiệu Dã đi vào, tiện tay đặt chiếc balo đựng quần áo của mình lên tủ đầu giường.
Tịch Quan Minh đứng ở cửa nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên. Dễ dụ thế này sao?
"Muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Em sao cũng được." Thiệu Dã xoay người, tò mò hỏi tiếp, "Hội trưởng biết nấu ăn không?"
"Cũng biết chút chút," Tịch Quan Minh nói, "Nhưng nhà anh không có dụng cụ bếp, tủ lạnh cũng chẳng có nguyên liệu, tối nay đành phải gọi đồ ăn ngoài rồi."
Thiệu Dã không ý kiến. Cậu không kén ăn, chỉ cần không khó nuốt là được. Dễ nuôi lắm!
Sau khi ăn xong, Thiệu Dã lấy hộp pudding xoài trong tủ lạnh ra. Cậu dùng muỗng gõ nhẹ hai cái, nguyên miếng pudding núng nính liền rung bần bật như đang nhảy múa.
Tịch Quan Minh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào phần pudding trên bàn. Anh nhấp một ngụm nước lọc, thay đổi tư thế ngồi.
Thiệu Dã chơi chán rồi, ngẩng đầu hỏi, "Hội trưởng, anh ăn thử miếng đi? Ngon lắm đó."
Tịch Quan Minh đặt ly nước xuống, lắc đầu, "Lát nữa anh có món khác ăn rồi, em cứ ăn đi."
Thiệu Dã không khách sáo nữa, tự mình chén sạch nguyên phần pudding. No căng bụng, cậu nằm dài ra ghế sofa xoa xoa bụng, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng ngủ giờ này thì có vẻ hơi sớm.
"Buồn ngủ thì lên giường chợp mắt đi." Tịch Quan Minh tốt bụng đề nghị. Dù sao lát nữa cũng chưa chắc ngủ được đâu.
Giờ đang nghỉ lễ, mai không cần dậy sớm đi học, chợp mắt một chút cũng không sao. Thiệu Dã vừa ngáp vừa đi lên lầu. Đi được hai bậc thang, cậu bỗng thấy có gì đó sai sai, bèn quay đầu hỏi, "Hội trưởng, anh không lên à?"
Tịch Quan Minh ngồi trên ghế sofa, quay đầu nhìn cậu, cười nhẹ, "Em cứ lên trước đi, anh còn đặt hàng trên mạng, lát nữa có người giao tới rồi."
Thiệu Dã ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, lề mề đi lên lầu.
Tịch Quan Minh chờ ở dưới khoảng nửa tiếng, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên. Đồ anh đặt đã đến.
Anh cầm gói hàng niêm phong kín mít, lại xách theo một chai rượu vang đã được mở sẵn để thở, thong thả đi lên lầu. Trong phòng ngủ, Thiệu Dã đã nằm trên giường ngủ say. Tịch Quan Minh đứng bên giường nhìn cậu một lúc. Ừm, chỗ nào cũng rất ổn, chỉ có một điểm không ổn là Thiệu dã vẫn còn mặc nguyên quần áo.
Để vậy mà lên giường ngủ được à?
Anh không vội đánh thức cậu, chỉ xoay người ngồi xuống mép giường, chậm rãi xé bao bì, kiểm tra từng món đồ bên trong. Sau khi xác nhận mẫu mã và hạn sử dụng đều ổn, anh lần lượt sắp xếp chúng lên tủ theo thứ tự sẽ dùng sau này.
Trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp, Thiệu Dã ngủ càng lúc càng say. Tịch Quan Minh vẫn không đánh thức cậu, chỉ mở điện thoại, vặn nhỏ âm lượng, tìm mấy cái video ngắn để nghiên cứu trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!