Thiệu Dã nhìn chằm chằm vào Tịch Quan Minh, không chắc Hội trưởng có đang giỡn với mình nữa hay không. Cậu đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn anh.
Tịch Quan Minh hiếm khi nào cảm thấy chút xíu tội lỗi trong lòng, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị niềm vui sướng như sóng thần cuốn sạch. Anh ngẩng đầu nhìn Thiệu Dã, nghiêm túc nói, "Lần này không lừa cậu đâu, thật đó."
"Nhưng… nhưng em không muốn." Thiệu Dã lí nhí, chẳng có chút tự tin nào.
"Thật không?" Ánh mắt của Tịch Quan Minh như có thực thể, chầm chậm lướt từ ngực Thiệu Dã xuống phía dưới rồi dừng lại.
Thiệu Dã bị anh nhìn đến hoảng hốt, trong lòng nghĩ mình không đến nỗi b**n th** vậy chứ? Mới nói có mấy câu đã có phản ứng rồi? Cậu vội cúi xuống kiểm tra, hoàn toàn không có gì cả.
Toàn bộ phản ứng của Thiệu Dã bị Tịch Quan Minh thu hết vào mắt. Đến khi cậu ngẩng đầu lên, anh đã thu hồi ánh nhìn, mỉm cười nói, "Thôi không chọc nữa, ban ngày tập luyện cũng mệt rồi, tối nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thiệu Dã chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt, "Cũng không mệt lắm đâu, lượng vận động cũng cỡ như ngày thường thôi."
Tịch Quan Minh gật đầu, ánh mắt quét qua người cậu, thâm thúy nói, "Tôi hiểu rồi."
Tối hôm đó, Thiệu Dã vẫn như thường lệ nằm trên giường của Tịch Quan Minh. Cậu tự cuộn chăn chặt cứng, thầm thề với lòng rằng tối nay nhất quyết không được chui vào chăn Hội trưởng nữa.
Tịch Quan Minh tắm xong lên giường, trên người mang theo mùi hương giống hệt Thiệu Dã. Đột nhiên, anh hỏi, "Cậu có kế hoạch gì cho tương lai không?"
"Kế hoạch?" Thiệu Dã nghiêng đầu, suy nghĩ nghiêm túc rồi hỏi lại, "Em muốn đi theo Hội trưởng suốt đời có tính là kế hoạch không?"
Tịch Quan Minh bật cười, "Đi theo tôi? Làm gì?"
"Làm đàn em chứ làm gì nữa!" Thiệu Dã vỗ ngực, cách một lớp chăn, mạnh miệng nói, "Hội trưởng có việc gì bẩn thỉu, nặng nhọc cứ giao cho em!"
"Cậu thích làm đàn em đến vậy sao?" Tịch Quan Minh thật sự không hiểu nổi. Anh từng gặp không ít người, nhưng chưa ai lấy việc làm đàn em làm mục tiêu sống như Thiệu Dã. Người ta dù có làm trợ thủ cũng chỉ mong một ngày lên chức đại ca.
Thiệu Dã nghiêm túc đến mức như sắp phát biểu dưới cờ, trịnh trọng nói, "Lần đầu gặp Hội trưởng, em đã bị năng lực và khí chất của anh đè bẹp hoàn toàn. Được làm việc bên cạnh Hội trưởng là vinh hạnh ba đời của em."
Tịch Quan Minh lật người, chống khuỷu tay nhìn thẳng vào mắt Thiệu Dã như muốn nhìn thấu linh hồn cậu, "Nói thật đi."
"Là thật mà…" Bị anh nhìn chằm chằm, Thiệu Dã bỗng thấy chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng lẩm bẩm, "Thực ra là… sau này em đi đâu cũng có thể nói em là người của Hội trưởng, ai cũng phải ngoan ngoãn với em. Trường học cũng không thể bắt em đi xin lỗi mấy thằng ngu nữa."
Tịch Quan Minh gật đầu, không hề ngạc nhiên. Anh hỏi tiếp, "Trong trường có nhiều người giúp cậu đạt được mong muốn này mà, sao lại chọn tôi?"
Ví dụ như Tư Húc hay Tông Tinh Trạch, bọn họ trong mắt bạn học thậm chí còn có sức ảnh hưởng mạnh hơn cả anh. Nếu Thiệu Dã đi nói mình là đàn em của bọn họ, hiệu quả cũng không kém là bao.
Thiệu Dã đáp ngay lập tức, "Nhiều đâu mà nhiều, không phải chỉ có mỗi Hội trưởng sao?"
Tịch Quan Minh rõ ràng rất vừa lòng với câu trả lời này. Anh khẽ cười, âm rung trong lồng ngực như truyền thẳng vào tai Thiệu Dã.
Anh cúi đầu, giơ tay lên, khẽ búng trán Thiệu Dã một cái, "Muốn làm người của tôi, không phải chỉ có cách làm đàn em thôi đâu."
Anh lại dựa gần hơn chút nữa, gần đến mức làm Thiệu Dã cảm giác mình sắp không thở nổi. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vội né tránh ánh mắt của Tịch Quan Minh, khô khốc hỏi, "Vậy còn cách nào nữa?"
Tịch Quan Minh cười cười, không trả lời mà chỉ nói, "Cậu tự nghĩ đi."
Tự nghĩ?
Đây không phải là làm khó con hổ mập như cậu sao?
Ngày hội thể thao bắt đầu
Học sinh của Kim Tước Hoa không quá đông, lại chia thành hai khối trung học và cao trung, nên lẽ ra quy mô cũng bình thường thôi. Nhưng khổ nỗi trường quá nhiều tiền, kết quả là trống chiêng vang trời, pháo nổ tưng bừng, cờ đỏ rợp trời, người… vẫn chỉ nhiêu đó.
Thiệu Dã giữa tiếng hoan hô vang dội lao qua vạch đích, túm lấy dải lụa đỏ quấn ngang hông, vẫy vẫy với đám đông, vừa quay đầu đã thấy Tịch Quan Minh cầm bình nước đi về phía mình.
Gió thu thổi qua trán cậu, nhịp tim lẽ ra phải dần ổn định lại đột nhiên đập điên cuồng trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!