Não của Thiệu Dã như bị rút sạch cùng với cơ thể của mình vậy. Cậu hết sức nghi ngờ vừa nãy mình đã bị Tịch Quan Minh hút cạn theo đúng nghĩa đen. Cậu mặc quần áo trong trạng thái máy móc, lảo đảo xuống giường đi rửa mặt, không thèm chào một tiếng đã mở cửa đi thẳng khỏi ký túc xá.
Bước chân cậu nhẹ bẫng, như đang mộng du theo tiếng chuông báo vào lớp đẩy vào tận phòng học.
Cậu gục xuống bàn, dựng thẳng sách lên che mặt. Giáo viên trên bục giảng thao thao bất tuyệt cái gì đó, cậu không nghe được một chữ. Nhưng chuyện này cũng không mới lạ gì, vì bình thường cậu cũng chả bao giờ nghe giảng.
Mấy hình ảnh đó lại tua ngược trong đầu cậu, những cảnh bên trên chăn thì không có gì quá đáng, nhưng những thứ xảy ra dưới lớp chăn thì… Cảm giác lúc đó vẫn in sâu trong tâm trí cậu, bàn tay hơi lạnh của Tịch Quan Minh siết chặt lại, thoải mái hơn hẳn so với việc cậu tự làm…
Khoan khoan khoan! Không được nghĩ nữa!
Nhưng mà…
Hội trưởng sao có thể thản nhiên vậy chứ? Lẽ nào không phải lần đầu tiên làm chuyện này?
Không thể nào! Chắc chắn không thể nào!
Không biết từ lúc nào, chuông hết tiết đã reo. Bình thường dù ra chơi có 10 phút thì Thiệu Dã cũng sẽ lao xuống sân hóng gió, nhưng hôm nay sao lại ngoan ngoãn ngồi lỳ một chỗ vậy?
Đứa bạn cùng bàn lướt mắt nhìn cậu, tò mò hỏi, "Mặt ông đỏ vậy? Bị bệnh à? Sốt hả?"
Thiệu Dã ngẩng đầu, nhìn thẳng vào thằng bạn, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng mãi rồi chỉ thở dài.
Đứa bạn chìa tay định đặt lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, nhưng bị cậu né đi, đành thu tay lại, hỏi tiếp, "Rốt cuộc ông sao vậy?"
Thiệu Dã ho nhẹ, tằng hắng cổ họng, rồi nói, "Ông nói xem, nếu một thằng con trai mà giúp ông… cái đó… thì có bình thường không?"
Đứa bạn: "Giúp tôi cái gì?"
Anh bạn à, hỏi thì hỏi cho tròn câu, đừng có lược bớt từ quan trọng thế chứ.
Giúp tôi một triệu, hay giúp tôi một cái tát? Cái khoảng cách này hơi bị to đấy.
"Giúp ông …" Thiệu Dã há miệng muốn nói tiếp nhưng rồi cắn lưỡi nuốt lại, cuối cùng phất tay, "Thôi, không có gì đâu."
Xem ra vụ này phải tự mình ngồi ngẫm lại mới được.
Đứa bạn cạn lời, vừa mới chớm mùi drama, cuối cùng cho tao hít không khí à? Không có tí mùi vị nào luôn ấy hả?
Nó không cam tâm, hỏi lại, "Ông chắc chắn không bị bệnh đấy chứ?" Càng nhìn càng thấy thằng bạn mình hôm nay sai sai.
Thiệu Dã xua tay lia lịa, "Không có không có, ông lo chuyện ông đi."
Đứa bạn, "Không sốt thì xuống sân tập đi! Cả lớp đang chờ ông đó!"
Thiệu Dã: "……"
Chết, quên béng mất, hôm nay có tập chạy tiếp sức.
Nhà trường sợ mấy ngày tới trời mưa, nên hoán đổi lịch Hội thao và Lễ hội Nghệ thuật, đẩy Hội thao lên trước, sau đó mới đến Lễ hội, xong xuôi thì cho học sinh nghỉ dài hạn.
Mấy ngày vui vẻ đang đến gần, học sinh trong Kim Tước Hoa có còn tâm trí học hành gì nữa đâu. Người thì nôn nóng muốn bùng nổ tại Hội thao, kẻ lại rắp tâm bày trò dị tại Lễ hội.
Vì Hội thao bị đẩy lên ba ngày, lịch tập luyện càng dày đặc. Ban ngày Thiệu Dã phải đi học, chạy bộ, buổi tối lại phải tập duyệt vở kịch, thời gian rảnh rỗi bị cắt giảm cực mạnh. Đến nỗi ngay cả việc Khương Nghiên lại thu hút thêm một bầy ruồi nhặng, cậu cũng không rảnh mà lo, chứ đừng nói là có tâm trạng mà lo.
Chỉ cần hơi rảnh một chút thôi, mấy cảnh tượng trên giường sáng nay lại tua đi tua lại trong đầu Thiệu Dã. Cậu vắt óc suy nghĩ mãi, rốt cuộc ý của Hội trưởng là gì đây? Lẽ nào đây là phần thưởng vì cậu làm đàn em quá xuất sắc?
Nhưng mà hình như cũng có xuất sắc lắm đâu…
Vậy là ưu đãi riêng cho mình cậu, hay ai cũng có suất như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!