Chương 206: Ngoại truyện: Thiếu gia làm Hoàng đế rồi! (7)

Lực cắn của Bùi Quan Độ không quá nặng, y ngậm lấy miếng thịt đó như ngậm một viên kẹo hạnh nhân, đầu lưỡi l**m qua l**m lại trên đó.

Thiệu Dã bị cắn có chút ngớ người, tay cứng đờ giữa không trung, không biết nên đẩy y ra hay…

Ngoài việc đẩy y ra, hình như cũng không còn lựa chọn nào khác!

Nhưng nghĩ đến Tĩnh Nam vương lúc này đang bệnh, nếu đẩy ra mà lại khiến y bị thêm bệnh gì đó thì sẽ khó giải thích. Thiệu Dã hạ giọng, nhắc nhở Bùi Quan Độ: "Tĩnh Nam vương, nhìn cho kỹ, trước mặt ngươi là trẫm!"

Cuồng đồ to gan! Dám cắn Hoàng đế, đáng tội gì đây!

Bùi Quan Độ nới lỏng răng, giọng nói mang theo chút ý cười: "Vi thần biết."

Biết mà còn cắn!

Bùi Quan Độ l**m l**m chỗ vừa cắn, rồi chuyển sang bên kia, lại cắn thêm một miếng nữa. Thiệu Dã biết mình nên lập tức ngăn cản hành vi vô lễ này của Tĩnh Nam vương, nhưng không hiểu sao, hai cánh tay cậu lại không thể dùng sức, thậm chí còn cảm thấy hơi thoải mái. Điều này quả thật không nên.

Thiệu Dã cúi đầu xuống. Tĩnh Nam vương đang cắn cơ ngực bên phải của cậu, còn ngón tay thon dài như ngọc trắng lại lún vào cơ ngực bên trái. Trên đó còn có vết cắn của y vừa rồi, đã đỏ ửng cả lên. Tĩnh Nam vương có phải bị người ta bỏ thuốc rồi không?

Thiệu Dã đang định ra ngoài gọi thái y đến khám cho y thì nghe thấy Bùi Quan Độ hỏi: "Vi thần muốn phần thưởng của người, Bệ hạ có bằng lòng ban cho vi thần không?"

"Phần thưởng gì?" Thiệu Dã theo bản năng hỏi. Hỏi xong lại không nhịn được thầm mắng, Tĩnh Nam vương trong tình trạng thế này mà còn có mặt mũi đòi ban thưởng.

Bùi Quan Độ ngước lên, bốn mắt nhìn nhau với Thiệu Dã. Đôi mắt y sâu thẳm mà dịu dàng như một dòng suối trong vắt, lấp lánh ánh nước. Y khẽ nói với Thiệu Dã: "Vi thần ngưỡng mộ Bệ hạ, trằn trọc không yên, tương tư thành bệnh. Không biết Bệ hạ có bằng lòng chữa trị cho vi thần một phen không?"

Thiệu Dã: "!"

Tuy cậu đã đoán được tâm tư của vị Tĩnh Nam vương này, nhưng quả thực không ngờ y lại tỏ tình đột ngột như vậy, cậu chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào.

À, lúc nãy y cắn cũng khá đột ngột đấy.

"Bệ hạ sao lại không nói gì?" Bùi Quan Độ đột nhiên lại gần Thiệu Dã hơn. Hơi thở của y lướt qua chóp mũi Thiệu Dã, hàng mi dài và dày dường như sắp chạm vào mắt cậu. Thiệu Dã chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình lúc này đập quá mức vui vẻ.

"Trẫm…" Thiệu Dã hé môi, rồi lại không biết phải nói gì.

Nếu đồng ý, để các quan trên triều biết, chắc chắn họ sẽ lại phun mưa. Mấy ông già đó cũng lớn tuổi rồi, có khi tức đến ngất xỉu.

Hơn nữa, cậu đâu phải đoạn tụ.

Không phải… nhỉ?

Khoan đã, Tĩnh Nam vương có vẻ hơi quá đáng rồi đấy, cậu còn chưa đồng ý vậy mà đã ra tay rồi?

Đôi bàn tay hơi lạnh của Bùi Quan Độ lướt khắp cơ thể Thiệu Dã. Thiệu Dã được y chạm vào, có một cảm giác thoải mái khó tả. Cậu giả vờ tức giận, kéo dài mặt nói với Bùi Quan Độ: "Tĩnh Nam vương, ngươi dừng tay! Ngươi mà còn làm bậy thì trẫm sẽ không khách khí với ngươi nữa!"

"Bệ hạ muốn không khách khí với vi thần như thế nào?" Bùi Quan Độ hỏi, nụ cười trên mặt vẫn còn đó.

Tay y đã tháo thắt lưng của Thiệu Dã, luồn vào trong quần, chạm vào hai cái, rồi cười nhẹ nói: "Quả thực rất không khách khí nha."

Thiệu Dã: "…"

Hôm nay không ăn thịt nai mà sao vẫn không kiềm chế được thế này!

"Ngươi buông trẫm ra." Cậu trầm giọng nói.

"Nếu không buông ra, Bệ hạ sẽ giết vi thần sao?" Bùi Quan Độ khẽ hỏi cậu.

Thiệu Dã nghiêm túc gật đầu: "Sẽ."

Bùi Quan Độ cười nói: "Vậy Bệ hạ cứ việc giết đi. Có thể chết trên người Bệ hạ, cũng là vinh hạnh của vi thần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!