Thiệu Dã nói xong thì chờ đợi câu trả lời từ Tĩnh Nam vương, nhưng chờ mãi chờ mãi mà Bùi Quan Độ vẫn không mở lời.
Thiệu Dã cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Tĩnh Nam vương có vẻ kỳ lạ, Thiệu Dã cũng không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu, chỉ cảm thấy không hiểu sao mình lại hơi đói nữa rồi.
Rốt cuộc là có muốn ban thưởng hay không đây?
"Tĩnh Nam vương vẫn chưa nghĩ ra muốn ban thưởng gì sao?" Thiệu Dã hỏi.
Bùi Quan Độ không trả lời, ngược lại hỏi Thiệu Dã: "Vi thần muốn, Bệ hạ sẽ ban cho sao?"
Nói vậy là sao? Nếu y muốn ngai vàng của mình, chẳng lẽ mình phải thoái vị làm Thái thượng hoàng?
Thiệu Dã nói: "Tĩnh Nam vương cứ nói với trẫm trước là ngươi muốn ban thưởng gì đã."
Bùi Quan Độ im lặng rất lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói với Thiệu Dã: "Vi thần không muốn gì cả."
Thiệu Dã không tin, cảm thấy y có mưu đồ không nhỏ. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là đưa cho cậu một bộ quần áo để che thân đã, cậu thật sự không quen với tình cảnh này.
Cậu muốn làm một hôn quân, nhưng cứ khoe chim cò thế này trước mặt Tĩnh Nam vương thì có vẻ hơi quá hôn rồi.
Tĩnh Nam vương cũng có vẻ hôn lắm, Thiệu Dã lẩm bẩm trong bụng. Sau đó, cậu ho một tiếng, hắng giọng, nói với Bùi Quan Độ: "Đưa khăn tắm cho trẫm."
"Bệ hạ thứ tội, đã bẩn rồi." Bùi Quan Độ nói. Y vừa dùng chiếc khăn đó để lau sạch chất dịch trắng trên tay.
"Vậy thì…" Thiệu Dã định nói y cứ lui ra đi, nhưng nhìn thấy quần áo của Bùi Quan Độ cũng chỉ hơn mình một chút, cậu lại nuốt lời vào trong.
Cậu nhìn quanh, quần áo của cậu đã bị bẩn, vứt bên hồ, lại còn dính chút mùi thịt nướng. Thiệu Dã không muốn mặc lại. Thế là ánh mắt cậu chuyển sang chỗ khác, ngay sau đó phát hiện chiếc áo choàng Bùi Quan Độ vừa cởi ra được gấp gọn gàng đặt trên bàn dài phía sau bình phong.
"Trẫm muốn mượn y phục của Tĩnh Nam vương mặc, Tĩnh Nam vương sẽ không để ý chứ?" Thiệu Dã hỏi, giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn sau khi xong việc.
Bùi Quan Độ khẽ ngước mắt lên, cơ thể Hoàng đế lúc này hoàn toàn phơi bày trước mắt y. Đôi chân dài và mạnh mẽ, cơ bụng săn chắc, rõ múi. Cơ ngực nở nang phản chiếu ánh đèn vàng ấm, trông như hai miếng kẹo mạch nha ngọt đến đau răng, còn vệt đỏ trên mặt do l*n đ*nh đến giờ vẫn chưa tan hết.
Bùi Quan Độ trước đây chưa từng nghĩ mình là kẻ háo sắc, nhưng giờ lại luôn muốn chiếm chút lợi lộc từ vị Bệ hạ này. Mặc dù Bùi Quan Độ chưa biết nguyên nhân là gì, nhưng cứ nghĩ đến là y lại cảm thấy rất thích thú.
Có điều người này dù sao cũng là Bệ hạ, có lẽ cần phải từ từ mà tính.
Nghĩ đến cảnh cậu vừa rồi như trên mây trong tay mình, Bùi Quan Độ cảm thấy mình sẽ không phải chờ quá lâu.
Đôi mắt y khẽ nheo lại, nói với Thiệu Dã: "Bệ hạ không chê là được."
Có gì mà chê. Tĩnh Nam vương sạch sẽ, lại còn thay đồ thường xuyên. Đây đã không phải bộ y mặc khi ăn tối với mình. Thiệu Dã bước tới, cúi xuống nhặt chiếc áo choàng trên đất lên, trên áo còn vương chút hương thơm của cỏ cây.
Khi Thiệu Dã cúi người, ánh mắt Bùi Quan Độ không hề che giấu dán chặt vào mông cậu. Bùi Quan Độ không thích nịnh bợ, nhưng y lại có chút muốn nịnh mông rồng.
Thiệu Dã quay lưng lại với Bùi Quan Độ. Áo choàng của Tĩnh Nam vương rất rộng, cậu mặc vào cũng vừa vặn. Cậu vừa định thắt dây lưng thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Bùi Quan Độ từ phía sau. Thiệu Dã lập tức quay đầu lại, khó hiểu nhìn Bùi Quan Độ. Y cười cái gì vậy?
Nhìn cũng đẹp phết.
Tĩnh Nam vương vốn đã là một mỹ nam hiếm thấy trên đời, ngày thường gặp người đa phần chỉ khẽ mỉm cười, nhưng giờ không biết nghĩ đến chuyện gì vui, ánh mắt và khóe môi đều tràn ngập ý cười, cả khuôn mặt như được phủ một lớp ánh sáng rạng rỡ.
Thiệu Dã có chút sững sờ, cậu mím môi, lấy nắm đấm che miệng ho khan một tiếng, nói với Bùi Quan Độ: "Tĩnh Nam vương đừng quỳ trên đất nữa, đứng dậy đi."
Bùi Quan Độ nói "Đa tạ Bệ hạ", rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất. Ánh mắt Thiệu Dã không tự chủ được mà rơi xuống nửa th*n d*** của y rồi đồng tử co lại. Cậu hơi nghi ngờ, có phải Tĩnh Nam vương tối nay lén lút ăn thêm một bữa thịt nai nữa không?
Sao có vẻ nghiêm trọng hơn lúc nãy rồi, thật sự không cần giải quyết sao? Nếu mà bị ứ lại thì làm sao!
"Bệ hạ nhìn vi thần làm gì?" Bùi Quan Độ cố ý hỏi, "Vi thần có chỗ nào làm không đúng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!