Chương 204: Ngoại truyện: Thiếu gia làm Hoàng đế rồi! (5)

Thiệu Dã lại cúi đầu nhìn xuống g*** h** ch*n. Vì có khăn trắng che nên cậu cũng chẳng thấy gì nhiều, chỉ có vẻ hơi nổi bật.

Ừm… rất nổi bật.

Thế này là thế nào? Tối nay thịt nai bổ đến vậy sao?

Thiệu Dã lắc đầu, hất những giọt nước trên tóc xuống, rồi hướng về phía Bùi Quan Độ, gật đầu vẻ thâm trầm: "Tĩnh Nam vương hiểu là được."

Cậu quay người vào sau tấm bình phong, cầm ấm trà lên, uống gần hết một ấm trà nhưng người vẫn thấy nóng ran, muốn giải tỏa.

Thiệu Dã đặt ấm trà xuống, lại liếc nhìn xuống dưới. Tĩnh Nam vương vẫn còn ở đây, mình không thể nào giải quyết ngay trước mặt y được.

Tuy muốn làm hôn quân, nhưng hôn quân cũng phải có sĩ diện!

Thiệu Dã gãi đầu, định niệm một đoạn 《 thanh tĩnh kinh 》trong lòng để dập lửa, nhưng nghĩ lại mới thấy mình chẳng thuộc được câu nào. Cậu đành cầm ấm trà lên, uống thêm một ngụm lớn.

Không sao, không có chuyện gì, Thiệu Dã nghĩ, cứ xuống nước ngâm thêm một lát là có khi nó lại xìu xuống ngay ấy mà.

Thiệu Dã cầm ấm trà quay lại bên hồ. Cậu không nhảy xuống ngay mà ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn Bùi Quan Độ trong làn nước.

Hơi nước trắng lững lờ bốc lên từ mặt hồ. Bùi Quan Độ ngồi trong nước, mái tóc đen nhánh bồng bềnh trên mặt nước. Đôi mắt sắc như mực tàu toát lên vẻ thanh lãnh mà cao quý.

Thiệu Dã rõ ràng mới uống nước xong, nhưng bây giờ cậu lại thấy khô khát. Cậu thè lưỡi, l**m l**m môi.

Bùi Quan Độ đang ngồi trong hồ ngước lên nhìn Thiệu Dã. Dưới ánh đèn vàng mờ, đôi mắt của hoàng đế sáng ngời lạ thường.

Trông quả thực không giống một vị Hoàng đế anh minh cho lắm.

Ánh mắt Bùi Quan Độ chầm chậm lướt xuống theo chiếc cổ thon dài của Thiệu Dã. Làn da màu mật ong căng đầy phủ một lớp nước mỏng, phản chiếu ánh lửa lập lòe, khiến người ta chói mắt.

Thiệu Dã đặt ấm trà xuống, cúi đầu nhìn xuống một lần nữa. Vẫn c**ng c*ng như cũ, còn khá bền, cậu vô thức chậc một tiếng đầy đắc ý. Cậu xuống hồ, bơi lại gần Bùi Quan Độ.

Cậu thích ở bên cạnh Tĩnh Nam vương, Thiệu Dã cũng không giải thích được vì sao. Nhưng nếu Tĩnh Nam vương có thể giống như Tề Phúc, luôn ở bên cạnh cậu, gọi là có mặt, thì cậu cảm thấy làm Hoàng đế mới thật viên mãn.

Nhưng Tề Phúc là một thái giám già lâu năm, còn Tĩnh Nam vương… Tĩnh Nam vương một thời gian nữa sẽ phải quay về Nam Quỳ.

Thôi bỏ đi, Thiệu Dã thở dài trong lòng. Dù cậu có nói muốn làm hôn quân, cũng không cần phải hôn quân đến mức này. Cứ thế này thì sẽ trực tiếp đạt được thành tựu cao nhất của hôn quân —— vua mất nước rồi.

Nhưng mà Tĩnh Nam vương trắng thật đấy. Người Nam Quỳ đều trắng như vậy sao? Thiệu Dã nhìn chằm chằm vào ngực Bùi Quan Độ trên mặt nước một lúc, rồi đưa tay ra, đặt lên vị trí dưới xương quai xanh của Bùi Quan Độ. Sự đối lập màu da của hai người thật rõ rệt.

Bùi Quan Độ cúi mắt, nhìn bàn tay của Thiệu Dã đặt trên ngực mình. Đôi mắt hẹp dài của y khẽ nheo lại. Hoàng đế cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi sao?

Thiệu Dã vốn định so sánh xong rồi rút tay về, nhưng ánh mắt lướt xuống lại chú ý đến những vết sẹo ở bụng Bùi Quan Độ. Tay Thiệu Dã thuận thế trượt xuống những vết sẹo đó, chọc một cái, rồi lại chọc một cái nữa.

Cơ bụng Bùi Quan Độ căng cứng, y hít một hơi, giơ tay nắm chặt cổ tay Thiệu Dã.

Thiệu Dã ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi Bùi Quan Độ: "Trẫm làm ngươi đau à?"

Bùi Quan Độ im lặng một lát, nói với Thiệu Dã: "Không phải."

"Vậy thì sao?" Thiệu Dã hỏi. "Buông ra, trẫm xem vết thương trên người ngươi thế nào rồi."

Bùi Quan Độ đáp: "Đều là vết thương cũ, không sao đâu."

"Ngươi buông ra trước đã." Thiệu Dã lặp lại. Vết thương cũ hay không, cậu sẽ tự phán đoán.

Bùi Quan Độ đành phải buông tay Thiệu Dã ra.

Qua làn nước, Thiệu Dã luôn cảm thấy mình nhìn không rõ, cậu dùng tay sờ kỹ bụng dưới của Bùi Quan Độ. Ở đó quả thực có mấy vết sẹo mờ mờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!