Vùng ngoại ô phía Bắc cách kinh đô không xa, nếu cưỡi ngựa thì chỉ mất nửa ngày là tới.
Thiệu Dã không định ở lại đây quá lâu, không phải vì lo lắng cho hai ông già trong kinh đô quá vất vả. Hai ông ấy bận rộn cũng tốt, bận thì sẽ không có thời gian giục cậu lập Hậu nữa. Mà là vì mùa xuân, vạn vật hồi sinh, lại đến mùa các loài động vật giao phối. Thiệu Dã vẫn phải nghĩ cho chúng nó một chút.
Trường săn phía Bắc được xây dựng bởi vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại trước. Hoàng đế khai quốc của Đại Chiêu cho rằng nơi đây không may mắn, bèn cho tháo dỡ khu vực bên ngoài, xây thành mấy trang viên, chia cho hoàng thân quốc thích. Phần còn lại thì bị niêm phong.
Mãi đến khi ông cố của Thiệu Dã lên làm Hoàng đế, bất chấp sự phản đối của các quan lại, ông đã cho người tu sửa lại trường săn. Nhưng chưa kịp đến lần thứ hai thì đã băng hà, từ đó trường săn này lại bị niêm phong.
Các quan lại trong triều phản đối Thiệu Dã đến đây, một là vì sợ cậu từ đó sa đà vào hưởng lạc, bỏ bê chính sự, hai là vì nơi này quả thực không may mắn.
Lúc đó Thiệu Dã ngồi trên long ỷ, trợn mắt trắng dã nhìn xuống trăm quan dưới triều. Ông cố cậu băng hà năm đó còn vừa lập một Hoàng hậu mới, sao không nói chuyện đó cũng không may mắn đi!
Chậc.
Bên trong trường săn có mấy ngọn đồi thấp, một con sông nhỏ chảy xuyên suốt từ bắc xuống nam. Ven sông cỏ cây tươi tốt, hoa dại nở rộ, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chim hoàng oanh hót líu lo trong rừng.
Thiệu Dã cưỡi ngựa cả buổi sáng cũng không thấy mệt. Đến nơi, cậu lập tức thay một bộ đồ gọn nhẹ hơn, gọi Bùi Quan Độ và một đám thị vệ vào rừng săn.
Bùi Quan Độ không thích ồn ào, cũng chẳng hứng thú với việc săn bắn, chốc lát đã tách khỏi đám người. Y một mình cưỡi ngựa, chậm rãi băng qua khu rừng.
Gió nhẹ thổi qua ngọn cây, Bùi Quan Độ cúi đầu nhìn những vệt nắng lốm đốm trên mặt đất. Nam Quỳ bình yên, y vốn định đến kinh đô gây sóng gió, kết quả bây giờ ngày ngày lại ở trong cung Vị Ương, nhìn vị Bệ hạ kia thở dài than vãn khi phê tấu chương.
Hoàng đế là người hiếu động, phê tấu chương được một lúc là lại đứng dậy đánh vài thế quyền, lộn vài vòng. Sức lực tràn trề.
Bùi Quan Độ thực ra cũng không hiểu lòng mình đang nghĩ gì. Rõ ràng y có cả ngàn cách để rời khỏi Hoàng cung, vậy mà tại sao lại cứ ở lại cung Vị Ương? Hoàng cung còn buồn chán hơn cả Nam Quỳ.
Phía sau vang lên một tiếng hú của sói, tiếp ngay sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập. Bùi Quan Độ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoàng đế cưỡi ngựa đen đang phi nước đại về phía y.
Tiếng sói hú lúc nãy chắc hẳn là do Hoàng đế phát ra. Khóe miệng Bùi Quan Độ vô thức cong lên.
Khi đến gần Bùi Quan Độ, Thiệu Dã không hề dừng lại. Cậu giơ tay về phía Bùi Quan Độ, lập tức một trận mưa hoa bay lả tả, rải đầy lên người Bùi Quan Độ.
Bùi Quan Độ: "…"
Thiệu Dã kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, hô một tiếng giá, ngựa đen chở cậu nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường.
Bùi Quan Độ ngẩng đầu nhìn bóng lưng cậu rời đi, bất lực phủi đi những cánh hoa trên người. Cậu nhớ Hoàng đế năm nay cũng ngoài hai mươi rồi chứ, sao lại cứ như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Ánh nắng chói chang của mùa xuân xuyên qua kẽ lá. Vị Đế vương trẻ tuổi cuối cùng cũng siết chặt dây cương. Thân hình vạm vỡ, mạnh mẽ của cậu được bao trùm trong ánh sáng vàng kim. Cậu quay đầu lại, nhìn Bùi Quan Độ đang phủi những cánh hoa trên vai, đôi mắt cười cong cong.
Bùi Quan Độ đón nhận ánh mắt của Thiệu Dã. Tâm tư của vị Bệ hạ này dường như ngày càng rõ ràng.
Buổi tối, Thiệu Dã ăn thịt nai nướng. Ban đầu cậu định tự nướng, nhưng không hiểu sao lại làm sai bước nào đó, bên ngoài thì cháy khét, bên trong thì còn sống nhăn.
Mới đây Thiệu Dã còn hùng hồn tuyên bố sẽ để Tĩnh Nam vương nếm thử tài nghệ của mình, giờ thì Thiệu Dã nghĩ chắc Tĩnh Nam vương sẽ nghi ngờ cậu định đầu độc y.
Bùi Quan Độ không nói gì, chỉ nhận lấy phần thịt nai đã ướp gia vị, tự mình nướng. Vì thịt đã được thái thành miếng nhỏ nên chín cũng nhanh hơn. Khi xiên thịt gần chín, Bùi Quan Độ lại phết thêm một lớp dầu gia vị lên trên, rắc thêm chút bột nêm, rồi xoay hai vòng trên ngọn lửa bùng cháy. Mùi thơm của thịt nai và gia vị tức thì tỏa ra ngào ngạt.
Thiệu Dã nuốt nước bọt, chống cằm chăm chú nhìn xiên thịt trong tay Bùi Quan Độ. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh lửa lập lòe, trông càng thêm rực rỡ.
Bùi Quan Độ thấy cậu như vậy, cảm thấy buồn cười, nói một câu: "Nước dãi sắp chảy ra rồi kìa."
Thiệu Dã theo bản năng sờ khóe miệng, làm gì có!
Gan to tày trời! Dám trêu chọc Bệ hạ! Phạt nướng thêm hai trăm xiên!
Thiệu Dã ăn rất vui vẻ, hai cánh môi bóng nhẫy. Bùi Quan Độ cúi mắt nhìn cậu một lúc, thấy rất kỳ lạ khi bản thân lại tìm được niềm vui trong việc đút cho người khác ăn.
Ăn uống no say, đêm đã khuya. Sau khi mọi người giải tán, Tề Phúc dẫn Thiệu Dã đến suối nước nóng ở phía bắc trường săn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!