Ánh trăng vằng vặc chiếu lên đôi mắt và lông mày của y, Thiệu Dã chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần. Mình đang nghĩ gì thế này? Lẽ nào tối nay mình cũng uống say rồi?
"Tĩnh Nam vương sao lại đến đây?" Thiệu Dã hỏi. Chẳng phải y đã say rồi sao?
Bùi Quan Độ chắp tay hành lễ: "Tâu Bệ hạ, rượu của vi thần đã tỉnh rồi, vi thần đến để xin cáo từ."
Thiệu Dã nói: "Xin cáo từ cái gì? Đã giờ này rồi, đừng làm loạn nữa, Tĩnh Nam vương cứ ở lại trong cung đi."
Bùi Quan Độ lại nói: "Vi thần hoảng sợ, cung Vị Ương là nơi ở của Hoàng hậu, vi thần là một ngoại nam, ở đó thực sự không hợp lễ."
"Đây chẳng phải là chưa có Hoàng hậu sao!" Thiệu Dã không để tâm nói. Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nếu Tĩnh Nam vương không thích cung Vị Ương, vậy tối nay ngủ chung với trẫm cũng được."
Bùi Quan Độ: "…"
Bùi Quan Độ là người luyện võ, nội lực thâm hậu, ngũ quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Trên đường đến đây, y đã nghe rõ mồn một đoạn đối thoại trước đó giữa Thiệu Dã và Lâm Chi Mạc.
Thích giết người trong mộng, muốn người như Bùi Quan Độ làm Hoàng hậu…
Bất kể điều nào là thật, việc Hoàng đế bây giờ muốn y ngủ chung, đều có vẻ là có mưu đồ khác.
Có lẽ vì cảm thấy nóng, ngoại bào của Thiệu Dã đã cởi ra từ lâu, giờ đang ở trong tay vị thái giám tổng quản bên cạnh cậu. Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo bào mỏng màu trắng. Ánh mắt Bùi Quan Độ khẽ cúi xuống, nhìn về phía ngực cậu. Dưới ánh trăng sáng tỏ, có thể lờ mờ thấy những cơ bắp rắn chắc và đầy đặn dưới lớp áo. Vóc dáng của vị Bệ hạ này quả thực rất vượt trội.
Bùi Quan Độ thu hồi ánh mắt, nói với Thiệu Dã: "Vi thần xin tạ ơn Bệ hạ, nhưng mà…"
Thiệu Dã ngắt lời y: "Không nhưng nhị gì hết, Tĩnh Nam vương muốn kháng chỉ à?"
Trước khi vào Hoàng cung, Bùi Quan Độ đã nghĩ rằng vị Bệ hạ này nếu không đủ thông minh, có thể sẽ làm khó dễ mình trước mặt mọi người. Nhưng y thật sự không ngờ lại bị làm khó dễ ở cái chỗ này.
Y im lặng một lúc, rồi đáp: "Vi thần tuân chỉ."
Lâm Chi Mạc lúc này mới biết Hoàng đế lại sắp xếp Tĩnh Nam vương nghỉ ở cung Vị Ương, đây chẳng phải là hồ đồ sao!
"Bệ hạ." Ông ta lên tiếng.
Thiệu Dã quay đầu lại nhìn, hỏi: "Thừa tướng còn chuyện gì nữa không? Nếu không có gì, trẫm sẽ sai Tề Phúc sắp xếp thị vệ đưa Thừa tướng ra khỏi cung."
Lâm Chi Mạc: "…"
Trước hành vi công khai và đầy tự tin trong việc áp dụng tiêu chuẩn kép của Hoàng đế, Lâm Chi Mạc kinh ngạc tột độ, nhất thời quên mất mình định nói gì.
Thiệu Dã thấy Lâm Chi Mạc không nói gì nữa, nghĩ rằng ông ta chắc là không có chuyện gì rồi, bèn ra lệnh cho Tề Phúc bên cạnh: "Tề Phúc, tìm người đưa Thừa tướng ra khỏi cung đi."
Cậu đúng là một vị Hoàng đế tốt bụng, chu đáo với bề tôi!
Thiệu Dã dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Tề Phúc, bảo người lấy thêm áo choàng cho Thừa tướng mặc vào."
Đêm hôm khuya khoắt thế này, nhỡ bị cảm lạnh thì tính cho ai? Chắc chắn không thể tính cho Thái phó được rồi, cậu còn chưa ban hôn cho hai người kia mà.
Lâm Chi Mạc chắp tay tạ ơn. Nếu không phải vì biết Thiệu Dã tối nay giữ Tĩnh Nam vương lại cung Vị Ương, chắc ông ta sẽ cảm động hơn.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Quan Độ đang đứng ngoài đình với vẻ mặt thản nhiên, rồi lại nhìn vị Hoàng đế tối nay có vẻ hơi quá phấn khích, trong lòng dấy lên một nỗi lo khó tả.
Thiệu Dã hỏi ông ta: "Thừa tướng còn nhìn trẫm làm gì?
Trên mặt trẫm có hoa sao?
Môi Lâm Chi Mạc khẽ mấp máy, chẳng lẽ lại nói rằng mình nghi ngờ Bệ hạ là "đoạn tụ" ư? Trước đây ông chưa từng phát hiện Bệ hạ có khuynh hướng này.
Chỉ mong đêm nay Bệ hạ đừng gây ra chuyện gì không hay với Tĩnh Nam vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!